You are here

Blog của VietTuSaiGon

Từ chiến trường Đông Bắc tới Gạc Ma, Tri Tôn và…

Không phải tự dưng, hoàn toàn không phải vậy, đó là căn cớ máu xương để người ta phải thốt lên rằng “một ngàn năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giặc Tây, hai mươi năm nội chiến…”. Câu này không phải cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mới viết thành ca từ, mà ông bà ta đã nói lâu, rất lâu rồi. Dường như người ta bỏ lơ một ngàn năm kia!

Từ chuyện cứu người Nguyễn Ngọc Mạnh, suy nghĩ về vấn đề khủng hoảng tư tưởng

Đương nhiên, hình ảnh Nguyễn Ngọc Mạnh và Trần Văn Tròn trong tuần này là hình ảnh đẹp, có thể ví họ là những thiên thần, những anh hùng của thời đại, họ là những người tốt, đáng kính. Nhưng nếu như câu chuyện báo chí dừng ở phần đưa tin và hình ảnh như đối với Trần Văn Tròn ở Điện Bàn, Quảng Nam – người đã cứu 3 em bé thoát chết vì sóng cuốn tại biển Điện Dương, Điện Bàn thì khác. Ở đây, câu chuyện của Nguyễn Ngọc Mạnh lại đẩy lên thành ngôi sao của mọi ngôi sao và được lăng xê, ca ngợi hết mức lại khiến vấn đề đi đến chỗ khủng hoảng.

Nghề viết sớ, nghề nhà thơ

Thời gian độ mười năm trở lại đây, tại Việt Nam, có hai nghề những tưởng không bao giờ gọi là nghề được lại trở thành hai nhóm nghề hot nhất. Trước nhất, xin lỗi các ông đồ và các nhà thơ chân chính, những người không bao giờ xem công việc sáng tạo hay tầm chương trích cú của mình là nghề! Bởi ở đây, tôi muốn nói đến hai nhóm nghề đang hot, nghề nhà thơ và nghề viết sớ trong khi hai nghề này lại chẳng liên quan gì mấy đến thơ và chữ.

Từ Bình Phước tới Hải Dương

Mấy ngày nay, trên các trang mạng xã hội nổi lên hai hình ảnh, xin nhấn mạnh là hai hình ảnh này diễn ra cùng lúc, giữa mùa dịch Covid-19 của thế giới và giữa đợt bùng phát Covid-19 lần ba của Việt Nam. Hai hình ảnh hoàn toàn trái ngược nhau, hình ảnh người ta chen chúc, không cần đeo khẩu trang và đi đường chật như nêm, kẹt xe để tranh nhau mua đất (vì nghe đồn đoán sắp xây sân bay) ở Bình Phước và hình ảnh những núi su hào, bắp cải, cà chua, rau củ quả nói chung đổ khắp tỉnh Hải Dương.

Sau Tết, mối nguy Việt Nam vỡ trận vì Covid-19

Việt Nam với Covid-19 cũng giống như một người ngồi dưới chân đập, khi đập tràn thì người ngồi dưới chân đập có thể không bị ướt, nhưng khi vỡ đập thì người ngồi dưới chân đập hết đường chạy, chỉ có một hệ quả duy nhất là chết. Trong suốt gần năm qua, Covid-19 có vẻ như không hề hấn gì với Việt Nam, đến lần báo động thứ ba này thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Vì sao?

Bỏ Tết cổ truyền, ăn Tết dương lịch: được gì, mất gì? (kì 2)

Bài trước tôi có đề cập vấn đề về mối liên hệ giữa tâm thức nông nghiệp của người Việt với Tết cổ truyền. Và, nói cho cùng thì trong thời điểm này, nếu có ai đó hô hào, kêu gọi bỏ Tết cổ truyền để ăn theo Tết dương lịch thì kỳ thực, đây chẳng phải là vấn đề yêu nước, thoát Trung hay chống bành trướng phương Bắc gì. Đơn giản, đó là suy nghĩ vọng ngoại ngớ ngẩn và nông cạn.

Dung túng cái ác từ trong lòng chế độ

Tôi đang viết bài về vấn đề Tết Tây – Tết truyền thống thì có báo động về dịch Covid-19 ở ngoài Bắc, từ Quảng Ninh tới Hải Phòng, Hải Dương và Hà Nội, Sài Gòn trong tình trạng báo động đỏ, miền Trung cũng đặt tình trạng báo động. Như vậy, nguy cơ vỡ trận trên toàn Việt Nam vì biến thể n_Corona mới có khả năng lây nhiễm cao đến 70% là rất cao. Và thêm một cái Tết ảm đạm nữa đang kéo đến. Tự dưng, tôi lại nhớ đến một vấn đề khác, đó là ai đã dung túng cái ác, và ngoài vấn đề dịch bệnh, cái ác đang hoành hành đất nước này ra sao?

Doanh nhân và con buôn

Người kinh doanh, dù lớn hay nhỏ vẫn phải hiểu đó là người đang làm công việc của một doanh nhân. Nhưng, thế nào là doanh nhân? Và doanh nhân khác với con buôn như thế nào? Đây là điểm cơ bản để nói về một nền kinh tế mà nhìn từ bên ngoài, có vẻ như rất ổn định sau những biến cố như đại dịch Covid-19, thiên tai khắp ba miền đất nước…

Lời nguyện cầu 2021 của một đứa bé nghèo

Năm 2021 đến như một lời yên ủi, 2021 đến như một sự cứu rỗi những tâm hồn vốn dĩ móng manh, yếu đuối và dễ tổn thương. Dường như, chưa bao giờ con người trở nên mong manh, yếu đuối, dễ tổn thương và nổi cáu như năm nay.

Bỏ Tết âm lịch, ăn Tết dương lịch: Được gì, mất gì?

Kỳ 1: Những lập luận vớ vẩn, không có căn cứ

Cái vớ vẩn thứ nhất, chắc chắn những người nghĩ ra điều này phải là người có chữ nghĩa, có của ăn của để, chứ người lao động bình dân, người nghèo không bao giờ dám nghĩ đến chuyện này. Vì sao?

Trang

Subscribe to RSS - Blog của VietTuSaiGon