You are here

Blog của VietTuSaiGon

Lạy Trời em còn biết yêu thương!

Giữa lúc này, khi mà thế giới trùng trùng đau nối đau, nước mắt nối nước mắt và chết chóc nối chết chóc… giữa tro tàn nhân loại, chỉ cần một tia hi vọng, lẩn khuất đâu đó trong mắt em, mắt tôi, mắt người… và những giọt nước mắt lăn xuống như một ghi dấu hay một thông điệp nói rằng em còn yêu thương, tôi còn yêu thương, người còn yêu thương, trái tim chúng ta đã se buốt vì đau buồn… Chỉ chừng đó, cũng đủ làm ấm lòng!

Lạc quan Cộng sản và cây cột điện

Lẽ ra lúc này tôi không nên bông phèng hay khôi hài dù bất cứ dưới dạng nào. Nhưng thú thực, càng chua chát vì Sài Gòn bao nhiêu, tôi lại nhớ đến câu nói của ông Nguyễn Xuân Phúc, cựu Thủ tướng bấy nhiêu: “Nếu cột điện ở Mỹ mà biết đi, nó sẽ về Việt Nam!”. Sau câu nói này chưa đầy nửa năm, mọi chuyện lại trở nên bi thảm, và mức độ bi thảm có thể chạm ngưỡng thảm kịch trong thời gian sắp tới. Bởi từ hai phía, cả nhân dân và nhà cầm quyền. Vì sao?

Nếu không bình tĩnh, chúng ta sẽ chết!

Đến thời điểm này, có thể nói rằng thân đập đã vỡ, vấn đề còn lại là Việt Nam chống chọi ra sao với thác lũ Covid-19. Bởi trước đây tôi từng đề cập, Việt Nam nằm sát sườn Trung Quốc, sát với rốn dịch, cũng giống như một ngôi làng sống bên cạnh thân đập, khi nó rò rỉ hoặc tràn nước thì ngôi làng có vẻ như bình yên bởi nước bắn ra xa, nhưng khi thân đập vỡ thì câu chuyện lại hoàn toàn khác. Thân đập ở đây chính là tinh thần, trang bị khoa học và khả năng quản lý, điều phối trong phòng chống dịch bệnh. Việt Nam đang gặp vấn đề trầm trọng.

Khi đất nước thành đứa bé béo phì

Sau nhiều biến cố, kể từ những năm sau 1975 đến nay, dường như Việt Nam có phát triển, thậm chí có phì đại về mặt tiền bạc, ở đây tôi không muốn nói đến nợ quốc gia hay các khoản tham nhũng hoặc những gian dối trong xây dựng cơ sở hạ tầng cũng như quản lý kinh tế vĩ mô… Mà tôi muốn nói đến một sự thật khác: Việt Nam có phát triển về kinh tế, con người trở nên rủng rẻng tiền bạc, trừ một bộ phận không nhỏ đồng bào miền núi, thiểu số, vùng quê hẻo lánh còn nghèo khổ ra, số còn lại là phát triển, thậm chí rất phát triển về kinh tế.

Thời của thiếu vắng biểu mẫu

Thần tượng là thứ chủ nghĩa không có giá trị trong thế giới tri thức, bởi với người trí thức, biểu mẫu, năng lượng hay tư duy mới là vấn đề then chốt. Nhưng với đám đông xã hội loài người, chủ nghĩa thần tượng chưa bao giờ phai màu, nếu không muốn nói nó càng ngày càng trở nên khủng hoảng thừa. Và điều đáng sợ nhất là chủ nghĩa thần tượng mạnh nhất ở các quốc gia độc tài, với các quốc gia này, thần tượng là thứ duy nhất, là thức ăn tinh thần và là bàn thờ để đám đông con dân sùng bái, tín vọng.

Số phận của doanh nhân và nghệ sĩ xứ Việt

Điều này không loại trừ một ai, đã là doanh nhân hay nghệ sĩ xứ Việt từ quá khứ đến hiện tại dưới thời Cộng sản xã hội chủ nghĩa, có một qui ước chung: Hoặc là làm con hát mua vui cho giới chính trị nếu là nghệ sĩ, làm con lợn thịt cho giới chính trị nếu là doanh nhân. Vấn đề là bao giờ sẽ vứt bỏ con hát ra đường và bao giờ sẽ thịt con lợn. Đây là một thứ số phận nghiệt ngã, là mẫu số chúng của doanh nhân và nghệ sĩ.

Những cái lạ trong thời đại lạ

Chuyện hơi cũ, nhưng vẫn còn rất mới, bởi dịch cúm Vũ Hán vẫn đang bùng phát đợt thứ tư của nó tại thành phố Sài Gòn, một thành phố năng động và là động lực kinh tế của cả nước. Thành phố này đang phải thúc thủ, đặt vào trạng thái giãn cách xã hội, câu chuyện liên quan đến Hội thánh Truyền giáo Phục Hưng. Người đứng đầu Hội cũng đã chính thức gửi thư xin lỗi, tuy nhiên, câu chuyện của Hội thánh lại làm tôi rợn tóc gáy khi liên tưởng đến vụ án Ôn Như Hầu hay cầu Chiêm Sơn, một bước triệt tiêu Quốc Dân Đảng và đưa các chí sĩ lên đoạn đầu đài.

Chữ Hòa Bình của người Trung Quốc và chữ Dân Chủ của người Việt Nam

Người Trung Quốc, cụ thể là các triều đại từ phong kiến cho tới Cộng sản của Trung Quốc luôn miệng nói rằng họ thiết lập biên giới trong hòa bình, hai chữ hòa bình của họ như là thứ mặc định cho chiến tranh, cướp giết và chiếm được, đối phương im tiếng – đó là hòa bình của người Trung Quốc.

Người dân cần gì ở đại biểu hội đồng?

Câu trả lời đơn giản, giản dị: Người dân cần một cán bộ có lòng tự trọng! Chưa bao giờ con người trở nên khủng hoảng đạo đức như hiện nay, đặc biệt là khủng hoảng lòng tự trọng, chính vì khủng hoảng lòng tự trọng mà mọi thứ thói hư tật xấu đều có mặt ở giới cán bộ, và đáng sợ hơn cả là khi nói về cán bộ, người ta nghĩ ngay đến những kẻ dày mặt, không biết xấu hổ, thiếu lòng tự trọng. Trong khi đó, lòng tự trọng là gốc, căn tính của mọi thứ giá trị xoay quanh lòng đạo đức.

Cách mạng, đâu là điểm cuối?

Một cuộc cách mạng thành công, bao giờ cũng là điểm đầu cho một cuộc cách mạng khác. Và hình như, Việt Nam, đất nước vừa nhỏ vừa nghèo này chưa bao giờ hết những cuộc cách mạng, sự bền bĩ, sức sống mãnh liệt và cả tư duy khác thường của người Việt luôn là chất xúc tác để hun đúc một cuộc cách mạng mới. Hiện nay, cuộc cách mạng Việt Nam có liên quan trực tiếp đến vấn đề ruộng đất, giáo dục và quản lý hành chính. Điều này cho thấy những cuộc cách mạng trước đã thành công và sứ mệnh của nó đã hết.

Trang

Subscribe to RSS - Blog của VietTuSaiGon