You are here

Blog của canhco

Ảnh của canhco

Việc nhỏ không xong…

Việc nhỏ ở đây là vấn đề cháy xe đang xảy ra trên toàn xã hội. Không hiểu sao báo chí cứ đưa tin, nhà nước cứ đọc tin và ..lúng túng. Ban đầu còn lên giọng khởi tố này nọ, nhưng càng ngày khi các vụ cháy xe càng tràn lan thì hình như các vị chức sắc trong các cơ quan thẩm quyền chừng như nhìn ra được cái vốn chuyên môn của mình đang bị thử thách nếu không muốn nói là nghèo nàn so với một vấn đề không lấy gì làm to lớn lắm.

Ảnh của canhco

Chuyện lớn hay chuyện nhỏ?

Khi ông Tập Cận Bình sang Việt Nam điều mà mọi người ghi nhận đầu tiên là báo chí không đưa sự kiện này một cách ầm ĩ. Nhà nước dè dặt cũng phải vì đi trên sợi giây treo giữa tình hình Biển Đông đang căng như dây đàn chỉ sơ ý một chút là rơi tòm xuống biển. Từ lời ăn tiếng nói của lãnh đạo cho tới báo chí lề phải trước khi đưa tin chắc cũng ngàn lần cân nhắc xem lời lẽ như vậy có thỏa đáng không? Liệu có làm cho “đối tác” hài lòng mà dư luận không phật ý? Phải sửa chỗ này thêm chỗ kia…để bộ 4 T không phải mất công nhắc nhở!

Ảnh của canhco

Xin cắn hạt dưa mà chịu đựng.

Chưa bao giờ người giáo viên phải đối diện với những căn bệnh bỉ thử của xã hội nhiều như hôm nay. Nghề nghiệp cao quý chỉ mới đây vài thập niên được tôn vinh hết mực, được xã hội nể vì, được học trò kính trọng như một điểm sáng dẫn đường trong hành trình đi tìm tri thức nay đã thành điển hình cho những gì tan vỡ nhất trong cộng đồng.

Ảnh của canhco

Bánh mì Sài Gòn…

Dạo này cứ mỗi lần đói giữa buổi thì mình lại thèm bánh mì. Ổ bánh mì đặc trưng của Sài Gòn nhiều chục năm trước của những ngày đầu đặt chân tới vùng đất xa lạ mà náo nhiệt này.

Ảnh của canhco

Xướng ca và vô loại.

Từ ngàn xưa ông cha ta đã khá khắc khe với giới ca kỹ đến nỗi cụm từ “xướng ca vô loài” nghiễm nhiên trở thành thước đo đạo đức cho một nghề nghiệp đã và đang phát triển mạnh mẽ trong sinh hoạt văn hóa văn nghệ Việt Nam từ nhiều thập niên qua.

Ảnh của canhco

Nhân tiện gửi học trò cũ tên Phước.

Tôi năm nay đã gần tám mươi, gần năm mươi năm dạy học trong hai chế độ. Học trò ngót ngét ngàn em có đứa giỏi đứa dở. Đứa khôn lanh không ít, mà đứa chậm chạp tối dạ cũng nhiều, nhưng tôi may mắn chưa thấy đứa nào xảo ngôn, bẻm mép và ác tâm. Con nhiều phải có đứa này đứa khác, học trò cũng vậy, thấy trò nào chăm học thì thương, đứa nào xuất sắc thì hãnh diện. Trong từng ấy năm tôi chưa biết giận đứa nào đến mức không nhìn mặt hay rầy la một cách quá đáng.

Ảnh của canhco

Vô cảm bắt đầu từ đâu?

Trong khi nỗi buồn về cái ác vẫn tiếp tục nằm nguyên trong trí thì sáng hôm nay vô tình vào trang báo Sài Gòn Tiếp Thị Online, một câu chuyện làm mình ấm lòng. Câu chuyện nằm khiêm nhường ở một góc khuất và chỉ sau một ngày thì nó đã lặng lẽ biến mất hay nép mình vào phía sau tờ báo để cho các tin khác sốt dẻo hơn phơi ra ở mặt tiền.
Chuyện kể lại hai sinh viên nghèo cứu một cô gái bị tai nạn nằm dọc đường trong khi những người trước đó lái xe đi ngang với sự im lặng vốn thường có trong xã hội.

Ảnh của canhco

Người Việt độc ác…

Có lẽ bạn chưa bao giờ tỉ mỉ lập một danh sách mà các tờ báo cả nước loan tin trong một ngày về một chủ đề nào đó. Nếu rảnh rỗi, thử một lần xem.

Ảnh của canhco

Chơi trội như Quốc hội!

Có vài chuyện mới nghe tưởng chừng là nhỏ nhưng khi ngẫm nghĩ lại thì chúng không nhỏ chút nào.

Ảnh của canhco

Khi bài quốc ca không sức sống.

Trong khi lang thang trên mạng tôi tình cờ đọc được bốn câu thơ thật hay của Du Tử Lê:

Trang

Subscribe to RSS - Blog của canhco