You are here

Blog của VietTuSaiGon

Sống và chết dưới thời CSXHCN

Một tù nhân lương tâm bị nhốt hơn nửa cuộc đời trong song sắt, đến khi ra tù, gọi là được trả tự do cũng là lúc người đó đối diện với cái chết, sự mù lòa và và nỗi đau cách biệt với thế giới bên ngoài quá lâu đã khiến người đó không thể nào hòa nhập.
Và có nhiều tù nhân lương tâm như thế tại Việt Nam, dưới thời CSXHCN, họ đã vào tù với thân thể cường tráng, tràn trề sinh lực nhưng họ trở về cuộc đời thì thân tàn ma dại, hầu như chẳng còn gì ngoài một tấm thân tiều tụy, đau đớn và cận kề cái chết.

Chuyện rất… dưa!

Mấy ngày nay, thông tin các đài, báo nói về chuyện hàng ngàn chuyến xe chở dưa hấu của nhà buôn Việt Nam phải mắc kẹt ở cửa khẩu Việt – Trung, nhà buôn dở khóc dở cười, nhà nông bị méo miệng theo bởi dưa đột nhiên hạ giá, thua lỗ trắng tay. Nhưng chuyện đó chưa đáng kể bằng hai lời phát biểu của hai ông bộ trưởng nghe cực kì… dưa! Và thêm một chuyện dưa khác mà chưa đi thì chưa biết chi, đi rồi mới hiểu còn gì là dưa!

Từ ăn mày đến ăn mày dĩ vãng

Ăn mày và ăn mày dĩ vãng, hai khái niệm này tuy hai mà một. Nếu như ăn mày là hành động (mang tính chuyên nghiệp) thời hiện tại, dùng mọi khả năng có được để xin ăn, để nhận lòng thương từ đồng loại thì ăn mày dĩ vãng nghe ra đáng sợ hơn.
Bởi đối tượng, chủ thể của ăn mày dĩ vãng hoàn toàn khác với ăn mày đơn thuần, ăn mày dĩ vãng bao hàm cả loại người/hạng người không hề đói kém hay khó khăn giống như ăn mày nhưng lại có hành tung và mục tiêu đậm chất ăn mày.

Mậu Thân và Gạc Ma 1968 – 1988

Mấy ngày nay, xem đi xem lại đoạn video clip các chiến sĩ Việt Nam đứng ngâm mình trong nước để làm cột mốc và hứng trọn làn đạn của kẻ thù Trung Quốc, tự dưng tôi lại rung mình nghĩ đến câu chuyện kể của một người anh từng là bộ đội nằm vùng cộng sản Bắc Việt những năm trước 1975. Giữa hai câu chuyện tưởng như không có liên hệ gì này lại có một mối tương đồng đến rợn người!

Đỉnh cao của múa lửa lắc vòng

Bắt đầu từ ngày 8 tháng 3, sau tai nạn máy bay của chiếc Boeing 777 – 200 của hãng hàng không Malaysia, số hiệu MH370 với 239 hàng khách nhiều nước, thông tin Việt Nam nóng lên trong thấy, và đến khi ngành an ninh, quân sự, giao thông vận tải Việt Nam vào cuộc thì trò chơi múa lửa lắc vòng cũng bắt đầu. Nhưng, đây là trò chơi được cá cược bằng sinh mạng và không riêng gì 239 sinh mạng trên chiếc Boeing 777 kia mà cả hàng chục triệu sinh mạng khác cũng đang đối diện nguy hiểm.

Mở cửa cho rộng vào!

Có người đưa ra quan điểm: “Người Tàu, nếu là dân thường thì họ có mặt ở Việt Nam cũng rất tốt và chẳng làm phương hại đến Việt Nam, vì họ vô tội…”. Và đây cũng là thứ quan điểm mà nhà cầm quyền Việt Nam lấp liếm mỗi khi nói về sự có mặt dày đặc của người dân Trung Quốc khắp mọi miền Việt Nam.
Mới nghe, có vẻ hợp nhĩ, thì dân thường họ đi du lịch, đi kinh doanh làm ăn, có gì đâu mà phải căng thẳng. Nhưng ngẫm cho kĩ, thứ quan điểm vừa nêu trên đích thị là quan điểm bán nước, một loại nếp nghĩ vong nô, hoặc ngu ngốc mà không ý thức được mình đang vong nô.

Thấy gì từ phiên tòa xử Blogger Trương Duy Nhất?

Có thể nói ngắn gọn là nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đã thất bại trong phiên tòa xử Trương Duy Nhất dù đứng trên góc độ nào. Nhưng có hai điểm thất bại rất lớn mà thiết nghĩ, có thể nó nằm trong một chủ trương sâu xa nào đó của một nhân vật quyền thế A, B, C nào đó trong bộ sậu Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam: Thất bại về mặt truyền thông và; Thất bại về Nhân quyền.

Những thành tích đầu năm.

Mới đầu năm, chưa hết tháng Giêng nhưng nghe ra nhà nước Việt Nam đã đạt được những thành tích khá ấn tượng, mà có lẽ, đầu tiên phải nhắc đến thành tích giết ngựa, cái chết của Phạm Quí Ngọ.
Cũng xin nói thêm, người viết không hề có chủ ý súc siểm hoặc mạ lị người đã khuất (nghĩa tử là nghĩa tận!) nhưng vì ngẫu nhiên, tên Ngọ lại trùng với năm ngựa và điển tích giết ngựa của những hôn quân, hôn tướng, vì thế, sự ngẫu nhiên này xin đừng quá lưu tâm!
Thành tích giết ngựa

Nỗi hổ thẹn của Ngày thơ Việt Nam

Năm nay lại như mọi năm, các thi sĩ (nhà thơ), ngâm sĩ (nhà nghâm thơ) và thổi sĩ (nhà thổi sáo) lại náo nức chờ mùa Nguyên Tiêu, chờ ngày Thơ Việt Nam, để rồi… nhậu!
Chuyện này giống như cái bao tử, nó hoạt động đều đặn, nhịp nhàng, muốn hay không muốn nó vẫn cứ chạy và đôi khi réo ong óc, đôi khi quằn quại, đôi khi lao nhao… Vì nó là một hệ thống phục vụ và nhận chỉ đạo từ một hệ thống đã cho nó ăn, nuôi nó lớn, xoa đầu và vỗ béo nó bằng nhiều cách.

Những tràng pháo đầu Xuân

Tết vẫn còn đâu đó, chưa hết ba ngày Tết bảy ngày Xuân, từ công chức cơ quan nhà nước cho tới nông dân trên đồng ruộng, mọi người vẫn còn cắn hạt dưa lốp bốp, vẫn còn nói chuyện ba ngày Tết và hẹn hò cà phê, đi thăm bạn bè… Nói chung, không khí Tết vẫn còn tràng trề, hiếm có ai đói ba ngày Tết, bảy ngày Xuân dù trong nhà không còn hạt gạo nào, vì điều đó không những mang ý nghĩa về tục lệ đầu năm mà là danh dự, lòng tự trọng và phẩm hạnh của con người trước cộng đồng, bà con họ hàng.

Trang

Subscribe to RSS - Blog của VietTuSaiGon