You are here

Blog của VietTuSaiGon

Hát và nhậu, tạo đám đông múa may quay cuồng – một kiểu bưng bít mới của chế độ

Đó là chuyện diễn ra từ khá lâu, chí ít là thời kinh tế tập thể, mọi thứ đều được gom về một đám đông được điều khiển bởi một đảng viên Cộng sản với chức danh nào đó trong vai trò đại biểu của xã, huyện xuống chung vui cùng bà con.
Thậm chí, trong các đám cưới ở quê cũng có ông đại diện này xuất hiện.
Nhưng đó là chuyện tương đối cũ, bây giờ hiện đại hơn nhiều, cách làm cũng hiện đại và lộ liễu ra phết.

Sửa đổi Hiến pháp 1992 – trò diễn kịch hợm hĩnh cuối cùng?

Bỏ điều 4 Hiến pháp hay không bỏ điều 4? Câu hỏi này được xem là nổi cộm nhất trong lần sửa đổi, bổ sung Hiến pháp 1992 này, ngoài ra, những vấn đề về luật đất đai, vấn đề dân chủ cũng được đặt ra. Nhưng, suy cho cùng thì cốt lõi của sửa đổi, bổ sung Hiến pháp vẫn nằm trong điều 4.
Cục diện đất nước, vị thế chính trị quốc gia và đường hướng kinh tế của nhiều năm sau cũng nằm trong quyết định thay đổi hay không thay đổi điều 4.

Bút chiến? Ai đánh? Đánh ai?

Ngày 9 tháng 1 năm 2013, Hồ Quang Lợi, Trưởng ban tuyên giáo trung ương đảng Cộng sản Việt Nam tuyên bố sẽ thành lập một đội “phản ứng nhanh” để “bút chiến” với các blogger và các cây bút dân chủ. Nghe ra có vẻ rất fair-play và đầy khẩu khí.

Một cái Tết “án binh bất động”

Viết từ Sài Gòn
Nói nghe cứ như đùa, nhưng đó là Tết Quí Tị vẫn còn đang ngấp nghé trước thềm nhà. Một cái Tết mà nông dân chẳng buồn bán nông sản, quyết định án binh bất động, trong guồng máy chính trị, các ông cũng diễn trò án binh bất động không kém. Chung qui, một cái Tết án binh bất động trên một đất nước án binh bất động!

Thay vì chìa ra, chúng khum lại thành nắm đấm

Normal
0

false
false
false

EN-US
X-NONE
X-NONE

MicrosoftInternetExplorer4

Tết, thấy gì từ những góc khuất?

Tết đang đến gần, khoảnh khắc Giao Thừa đang được đếm ngược theo từng ngày, đó cũng là thời khắc mọi người tiễn đưa năm cũ, đón mừng năm mới với nhiều niềm kỳ vọng, mơ ước cho một năm đang đến. Nhưng, nhìn đi nhìn lại, thử điểm lại một năm qua ở Việt Nam, có thể nói rằng đây là năm của chuyện buồn và khôi hài, lố bịch, một năm đánh đổi bằng mồ hôi, xương máu của hơn bảy chục triệu người cho xấp xỉ ba triệu con người trên đất nước hình chữ S này!
Nói đây là một năm với quá nhiều chuyện buồn là vì:

Những trò diễn kịch chào năm mới

Nói về diễn kịch, nói láo và mị dân thì có lẽ không ai giỏi bằng người Cộng sản, ngay cả Hitler, nếu sống dậy, thấy đảng viên Cộng sản cũng phải sụp xuống lạy lấy lạy để mà tôn làm sư phụ, xin làm đệ tử. Dường như trò diễn của họ luôn luôn thay đổi cho kịp thời cuộc, kịp tình hình. Gần đây nhất là hai chuyện khá “cộm”: Lập ra nhóm “chuyên gia bút chiến” để đánh lại các blogger và các cây bút dân chủ; Nguyễn Bá Thanh tuyên bố sẽ rà soát lại danh sách tham nhũng và thấy được dấu hiệu tội là hốt liền, không nói nhiều, không cần bằng chứng.

Thử bàn về mô hình VACI cho người nông dân Việt Nam

Giả sử, mô hình VACI đi vào hoạt động trong giới nhà nông Việt Nam, rất có thể, câu chuyện vui đầu tiên của người nông dân là một sản phẩm siêu lợi nhuận: Nuôi Cộng sản lấy phân bón ruộng và cân ký xuất khẩu sang Trung Quốc.

Năm mới thấy gì mới?

Trong giờ phút này, thế giới đón mừng một năm mới với nhiều nỗi niềm, tâm cảm khác nhau, người Việt Nam cũng đón chào năm mới với nhiều màu sắc, tâm lý không giống nhau. Có kẻ, năm mới là vận hội mới, cơ hội mới, phong bì mới, áp phe mới, chỗ ngồi mới, nhưng cũng có người (thậm chí rất nhiều người), năm mới đối với họ là nỗi lo toan phía trước, là bộn bề buồn tủi, mất mát, và màu của năm mới cũng xám xịt như chính những gì họ nhận được trên quê hương, bản xứ.
Một bà lão ăn xin đã ngoài bảy mươi tuổi buồn thảm mang chiếc bị rách lọ mọ băng qua cây cầu lạnh ở ngoại ô Sài Gòn.

Trang

Subscribe to RSS - Blog của VietTuSaiGon