You are here

Tự do là điều kiện của trách nhiệm (Phần 2)

Như đã trình bày trong phần [1], xã hội xứ thiên đàng ngày nay, khái niệm "tự do" và "trách nhiệm" tràn ngập, từ đời sống thường nhựt trong mỗi gia đình, cho đến từng công sở - doanh nghiệp nhưng hầu hết tồn tại trên "đầu môi chót lưỡi". Người ta nói rất nhiều về chúng, theo cách "tự do vô điều kiện".
 
Nhìn từ bộ phim Nhà Bà Nữ
 
Hãy lấy một ví dụ nổi bật, mang tính đại diện cho cách cổ võ "tự do vô điều kiện". Đó chính là bộ phim Nhà Bà Nữ của đạo diễn Trấn Thành. Bộ phim tiếng Việt của người Việt sản xuất, thành công vang dội nhứt từ gần nửa thế kỷ qua, dưới sự cai trị của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam. Sự thành công, vốn được nhìn nhận thông qua tiêu chí... doanh thu, đạt hơn 500 tỷ(!). Hãy chú ý lời thoại trong trailer của cô con gái Ngọc Nhi đối đáp với mẹ mình - bà Nữ: "Con thà thất bại trong ước mơ của con, còn hơn thành công trong ước mơ của mẹ".
 
Cô Ngọc Nhi đang khao khát TỰ DO, sau nhiều năm cô ta cho rằng bị điều khiển và kiểm soát chặt chẽ của mẹ. Sau đó, Ngọc Nhi trốn khỏi nhà, bay theo tình yêu, để gần cuối phim, Ngọc Nhi thất bại, rồi chạy về sà vào lòng mẹ để xin mẹ tha thứ. Dĩ nhiên bà Nữ tha thứ, cùng một kết thúc hạnh phúc diễn ra trong hời hợt như hàng trăm bộ phim Việt Nam. Thông điệp quan trọng nhứt của đạo diễn Trấn Thành chuyển đến cho khán giả và đặc biệt giới trẻ:
 
1. Tuổi trẻ - với tư cách con cái - hãy tự do làm những gì mình thích và không cần phải chịu trách nhiệm do mình gây ra.
2. Tuổi già - với tư cách làm mẹ - luôn tha thứ, như là trách nhiệm của đấng sanh thành. 
 
Nói cách khác, bộ phim cổ súy lối sống "tự do vô điều kiện", vốn đang ngập tràn trong xã hội.
 
Nhìn từ học đường và gia đình
 
Thành công vang dội của bộ phim Nhà Bà Nữ về mặt doanh thu, lại chính là thất bại thảm hại về văn hóa - giáo dục của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam, vốn "tọa lạc" trên nền tảng phi Triết học. 
 
Trong học đường và giảng đường hiện thời, giới trẻ chỉ biết rất lơ mơ về "THIẾU TRÁCH NHIỆM", thay vì thấm đẫm khái niệm "làm tròn trách nhiệm".  Học sinh - sinh viên ngày nay: 
 
- Tự do học hành. Thích thì đến trường, không thích thì cúp cua, dành khoảng thời gian đó làm bất cứ những gì mình thích.
- Tự do bạo lực. Thấy bạn đáng ghét cứ đánh. Thậm chí, đánh hội đồng.
- Tự do tình dục. Thích nhau cứ ăn nằm. Rủi lỡ mang thai, tự do phá thai. Phá bao nhiêu lần cũng không sao. Lỡ sanh em bé, tự do đem dục thùng rác. Không thích nhau nữa, đi cặp bồ khác. Thậm chí, cặp một lúc vài người. Kể cả "tự do trả thù" người yêu cũ, để khi nhìn thấy tình cũ đau đớn và quằn quại trên vũng máu nhằm thỏa mãn.
 
Trong khi đó, các bậc được gọi "là thầy là cô" tự do làm những việc ngoài bổn phận nghề giáo, như: nữ giáo viên tiểu học buôn bán ma túy [3], nam giáo viên trung học dâm ô học trò, rồi chỉ cách học trò nói láo [4] v.v... và vô số việc làm xằng bậy khác, không thể kể hết. Những minh họa, chỉ nhằm để nói lên "tự do vô điều kiện" đang ngập tràn trong trường học ngày nay! 
 
Trong gia đình, ngày nay người ta dễ dàng ly hôn nhân danh "tự do" để giải thoát cho nhau (!). Người chồng - người vợ sau cái thứ "tự do" đó, sẵn sàng buông bỏ trách nhiệm với những đứa con, do chính mình sanh ra. Thậm chí, những đứa con tội nghiệp đó còn quá nhỏ, chưa thể biết xoay sở sống như thế nào trong sự... "tự do" của cha mẹ vừa đạt được (!).
 
Thực tế ngày nay, rất khó bắt gặp những đôi vợ chồng hậu ly dị, vẫn đối xử với nhau tử tế và ân cần giúp nhau lúc hữu sự hay hoạn nạn. Tại sao như vậy? Bởi hầu hết họ đều cùng hiểu giống nhau về thứ "tự do"... mạnh ai nấy sống (!). Trong tâm tưởng cá nhơn, hầu hết họ gạt phắt tất cả những trách nhiệm, vốn đã từng là cội rễ ràng buộc đời sống hôn nhân, cho đến lúc họ chia tay. Thay vào đó, hoàn toàn chỉ là những ê chề - ngao ngán, kể cả hận thù, khi chợt nhớ về quá khứ. Có lẽ vì vậy lời hoa mỹ "giải thoát cho nhau" đã lý giải về đời sống hôn nhân đầy hình ảnh "gông cùm xiềng xích", hầu hết họ buộc phải che đậy vì sợ miệng lưỡi thế gian và cố gắng sống, cho đến lúc không thể sống theo cách tạm bợ như vậy...