You are here

Trùm cuối là vợ Chủ tịch?

Mấy ngày nay, các trang mạng rùm beng tin đồn Chủ tịch Nguyễn Xuân Phúc có nguy cơ “tự nguyện thôi chức” bởi cái nửa thứ hai của ông, cụ thể bà Nguyệt Thu vợ ông đã nhúng chàm quá nặng, và có thể bà Thu là trùm cuối trong vụ KIT TEST chết người trước đây. Nhưng, liệu tin đồn này xác tín bao nhiêu phần trăm và nếu đó là thật, thì chuyện gì sẽ xảy ra thêm?

Thực ra, chuyện đấu đá nội bộ đã xảy ra suốt gần nửa thế kỉ này trong đảng Cộng sản Việt Nam, và không riêng gì Việt Nam, nơi đâu có Cộng sản, nơi đó mức độ tàn khốc khi đấu đá sẽ diễn ra cao nhất có thể. Vấn đề là cường độ gia giảm tàn khốc khi đấu đá tùy thuộc vào thời cuộc. Thời nào kinh tế phát triển, miếng ăn thơm và nhiều thì thời đó đấu đá, tranh giành mới lên cao, mức độ tàn khốc mới tăng vọt.

Cũng giống như chuyện tham nhũng, thụt két quốc gia, biển thủ, thậm chí tổ chức những đường dây tội ác để kinh doanh trên mạng sống nhân dân… những chuyện này diễn ra từ lâu lắm rồi, đâu phải mới, và hầu hết các đảng viên Cộng sản, kể cả ông Nguyễn Phú Trọng đều có sân sau, có cách để thụt két quốc gia, tham nhũng, đục khoét, có ai sạch đâu, chỉ có kẻ không may và kẻ ăn lộ liễu bị bắt, bị phơi bày ra ánh sáng, kẻ nào chưa bị phơi bày không hẳn trong sạch mà là biết chùi mép sau ăn, biết giấu giếm hành tung, đơn giản vậy thôi.

Bởi người ta ví von đảng Cộng sản như một liên minh thịt chó, tức cuộc hội tụ của đảng là một cuộc gặp gỡ, liên minh giữa những kẻ nghiện thịt chó ngồi lại với nhau, những kẻ này phải biết kiềm chế, thỏa hiệp với nhau để giữ hòa khí mà ăn, nếu nóng nảy thì mắm tôm sẽ văng, rượu sẽ đổ, thịt chó bị hất, tất cả đều mất ăn. Nghiệt nỗi, biết là phải kiềm chế nhưng thói ham ăn của người này luôn động chạm đến nỗi thèm ăn kia người kia, nên ngồi chung, được ăn món ngon, món nghiện mà đảm bảo an ninh trong bữa ăn là một diễm phúc. Nhưng cái diễm phúc ấy nghe ra cũng có phần lợn cợn, bởi thằng ăn nhiều, đứa ăn ít, chỉ vì cả nễ (mà chính xác là sợ hất đổ cả mâm) mà người ta cứ luôn phải áo thụng vái nhau (mặc dù mắm tôm dây đầy áo), người ta nín thinh mà chịu đựng, chờ ngày tống kẻ kia ra khỏi mâm.

Giờ là thời điểm “đất chật người đông”, tuy rằng mọi thứ phì đại, kinh tế có vẻ phát triển, nhưng kì thực, mọi nguồn tài nguyên, khoáng sản, và cả tài nguyên đất cũng đang hạn hẹp, teo tóp dần theo thời gian. Trong khi đó, số lượng đảng viên tăng vọt, từ con số chưa đầy ba triệu trong gần nửa thế kỉ, vậy mà trong vòng mười năm đã tăng lên hơn gấp đôi. Điều này cho thấy nhu cầu cân đối tỉ lệ giữa đảng viên và dân số hết sức cấp bách trong lúc lý tưởng đảng đang ngày càng xì hơi, xập xệ. Số lượng đảng viên phát triển tăng vọt nhưng chất lượng đảng viên lại có vấn đề trầm trọng, đặc biệt là chất lượng đạo đức của họ thì miễn bàn.

Và đây cũng là thời điểm “quần ngư tranh thực” nặng nề nhất, việc tranh ăn tranh thua giữa các đảng viên không còn là chuyện lát thịt chó bị gắp già đũa hay bị mất đi miếng ngon định gắp mà là việc sống còn của mỗi đảng viên, bởi đằng sau họ, bên dưới họ là cả một hệ thống đàn em, hệ thống chân rết chi chít mà chỉ cần sơ xuất, đàn em có thể phản bội vì miếng ăn, đối phương sẽ nhân đó mà tung đòn chí mạng, coi như không những mất miếng ăn mà còn mất mạng, ảnh hưởng đến người thân, dòng tộc và nhiều thứ khác. Trong một sinh quyển chính trị đầy tranh ăn tranh thua và khốc liệt như vậy, người ta còn cách nào khác ngoài việc chọn cho bản thân một thứ vũ khí chính trị thâm độc nhất có thể để phòng thân và để mang ra thết các đồng chí của mình khi cần thiết?!

Đương nhiên, kẻ có những vũ khí hạng nặng phải là kẻ có quyền lực lớn, có tầm cỡ nhất, chuyện này, không cần nói ra người ta cũng thừa biết Nguyễn Phú Trọng là vị có vũ khí nặng nhất rồi. Nhưng đã bước vào một trong các ghế “tứ trụ triều đình” (gồm Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng và Chủ Tịch Quốc Hội) thì người ta tự biết rằng phải trang bị vũ khí, nếu không trang bị thì chết. Thậm chí, đàn em râu ria bên dưới cũng phải biết tự trang bị vũ khí để đứng ở vị trí gần nhất với tứ trụ triều đình, để có thể tiếp cận và lên thế vị khi có cơ hội, đó là luật chơi của quyền lực Cộng sản.

Và một khi có những biến động đáng quan tâm, người ta bắt đầu mở vũ khí, việc ông Trọng đốt lò chống tham nhũng, về mặt kinh tế xã hội, dường như đây là một cuộc chống sâu mọt trong hệ thống, rõ rồi. Thế nhưng bản chất sâu xa bên trọng của vụ việc lại là một cuộc tranh đấu, một cuộc tàn sát lẫn nhau để tạo ra một hệ thống thông suốt, không bị cản địa. Bởi giữa miền Nam và miền Bắc luôn có một sự hiềm khích và dòm nhau không thiện cảm. Một khi miền Nam phát triển thì bằng cách nào đó, miền Bắc phải kìm hãm. Nhưng đó cũng là lý thuyết thôi, trên thực tiễn, kẻ nào muốn nắm quyền lãnh đạo tuyệt đối thì kẻ đó phải thật khéo trong hành tung và diệt đàn em là việc cần làm.

Từ chỗ các quan thần cấp cao bị đánh bật dần dần ra khỏi hệ thống trung ương, thường trực hoặc ban bí thư và sau đó thì những con cá mập lớn bị mang ra làm thịt, sắp tới đây, rất có thể là vụ kinh thiên động địa, bởi một khi Chủ tịch nước bị tai tiếng bởi sân sau của ông bị lộ, thì chắc chắn, Tết này, lời chúc tết sẽ là của Tổng Bí Thư kiêm Chủ Tịch Nước như đã từng sau cái chết của Chủ Tịch Trần Đại Quang. Và một khả năng khác, Bộ Trưởng Công an có thể bước vào một vị trí khác làm bước đệm để nhảy lên ghế lãnh đạo, vừa gần với Tổng Bí Thư để song kiếm hợp bích, bởi dù sao, cũng là dân Bắc có lý luận với nhau.

Nếu thế sự diễn biến theo chiều hướng này, thì đây là kết thúc có hậu cho ông Nguyễn Phú Trọng nhưng lại kết thúc vô hậu cho đảng Cộng sản Việt Nam. Bởi sau vụ đốt lò của ông Trọng, dường như mối hiềm khích vốn dĩ mông lung tung trong nội bộ Cộng sản nay đã chuyển sang chỗ có hướng, có lớp lang và chủ đích. Và, nếu vậy đây cũng có thể coi rằng, thời điểm loạn mười hai sứ quân đang bắt đầu.