Bò đỏ, bò vàng…
Cuộc chiến Bắc – Nam đã đi qua gần tròn một nửa thế kỷ. Biết bao nhiêu lời lẽ đẹp đẽ kêu gọi “Hòa giải, hòa hợp” từ “phe thắng cuộc” đã được đưa ra, nhưng điều đó hình như vô nghĩa trong thực tế. Điều đơn giản nhất để giải thích vấn nạn này, đó chính là bản chất của người Cộng sản thường là giữa lời họ nói và việc họ làm là trái ngược nhau.
Điều này có thể thấy rất rõ ràng trong thực tế xã hội mà những ai đã sống với nó thì rất dễ dàng nhận ra.
Chẳng hạn đơn giản như khi Đảng hô hào rằng: “Tất cả vì hạnh phúc của nhân dân”, có nghĩa là khi đó, Đảng ưu tiên số 1 là chiếc ghế cai trị của đảng được củng cố chắc chắn nhất và người dân chỉ là nô lệ của đảng.
Chẳng hạn khi đảng tuyên bố rằng: “Con người là vốn quý của Xã hội Chủ nghĩa”, cũng tức là khi đó, đảng dồn cả dân tộc vào những cuộc chiến khốc liệt nhất mà ở đó máu xương đổ thành sông, thành núi là chuyện bình thường.
Chẳng hạn, khi đảng kêu rằng: “Sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật” và “Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật” tức là khi đó, đảng đang tự tách mình ra thành một ổ nhóm riêng biệt đứng trên luật pháp và cả Hiến pháp, còn cả dân tộc là đàn bò trong hàng rào luật pháp được đảng chăn dắt…
Chính vì vậy những lời kêu gọi “hòa giải, hòa hợp, hòa bình, bỏ qua quá khứ, xây dựng tương lai” được đảng đem ra, chỉ mãi mãi là câu khẩu hiệu nơi cửa miệng mà không hề diễn ra trong thực tế.
Chúng ta có thể nghe những lời kêu gọi của quan chức cộng sản, của những kẻ cầm quyền trong những dịp du ngoạn nước ngoài, những khi thù tiếp các đoàn ngoại giao, việt kiều hoặc tiếp nhận viện trợ hay kêu gọi sự giúp đỡ. Khi đó, những người Việt đã bỏ nước ra đi trong các cuộc “Bỏ phiếu bằng chân” được gọi là “Kiều bào ở nước ngoài” là “khúc ruột ngàn dặm của đảng”… Còn bình thường, thì ngay từ ngày xưa, khi trả lời về nạn vượt biên chạy trốn cộng sản, thì ông Thủ tướng Phạm Văn Đồng đã cho rằng “đó là bọn đĩ điếm, trộm cắp chạy theo bơ thừa sữa cặn của đế quốc”. Cho đến ngày nay, ông Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc vẫn cao ngạo rằng “Khi tôi đón ông Donald Trump vào thăm chính phủ, thì ổng cầm lá cờ Việt Nam ổng đưa lên cao thế này, lên khỏi đầu ổng, bà con có thấy hình ảnh đó không? Đó là gì? Là bọn phản động, lưu vong người Việt và chống chúng ta rã rời chân tay luôn”
Từ tư duy của những kẻ đứng đầu, lãnh đạo như vậy, nó đẻ ra các chính sách, các kế hoạch cũng như sự chia rẽ sâu sắc trong nội bộ nhân dân.
Chính vì thế, trong nội bộ người Việt được phản ánh qua mạng xã hội, hiện tượng cực đoan, quá khích và phân biệt, chia rẽ là một thực tế không thể xóa bỏ. Và khi không thể xóa bỏ điều này, thì có nghĩa là những lời hô hào đoàn kết, hòa giải, hòa hợp… hoàn toàn vô nghĩa.
Để thực hiện việc chia rẽ, “đem tính đảng vào cuộc sống”, đảng luôn nuôi dưỡng tư tưởng hận thù, moi móc nhằm tô vẽ cho mình những hào quang quá khứ để che đậy những thối tha hiện tại. Đảng dung túng và nuôi dưỡng lực lượng những kẻ cực đoan, ngộ độc thông tin với tinh thần “Kiên quyết nói không với kẻ thù cách mạng”.
Và trong thực tế cũng như qua mạng xã hội hoặc sách báo, người Việt hình thành hai chiến tuyến, những kẻ thắng trong cuộc chiến xâm lược ngạo nghễ, cao ngạo, và mù lòa hoặc giả vờ mù lòa với những điều ngộ độc về tư tưởng cộng sản được gọi là “Bò đỏ”.
Còn lại, phía bên thua cuộc với những con người mang ai oán, hận thù và nhiều nợ nần xương máu khó có thể xóa nhòa về một quá khứ vàng son, tiếc nuối và nhất định không chấp nhận cộng sản. Thành phần đó được phía bò đỏ đặt danh hiệu “Bò vàng”.
Hai lực lượng này khó có thể có những sự dung hòa trong tư tưởng, lời nói, hành động trong thực tế cũng như trên mạng xã hội.
Thêm thế lực thù địch trong mưu đồ của đảng
Thế rồi, khi người dân dần dần mở mắt thoát ra khỏi sự mơ màng ngộ độc về một chiếc bánh vẽ khổng lồ Thiên đường Xã hội Chủ nghĩa, về một “chính quyền của dân, do dân và vì dân” mà đảng luôn rêu rao, thì sự phản kháng trong dân chúng bằng lời nói, hành động dần dần lớn mạnh. Để rồi từ đó, trong đất nước xuất hiện ngàng càng đông đúc một lớp người mà đảng gọi là “thế lực thù địch”.
Và khi “thế lực thù địch” càng nhanh chóng tăng lên, thì đảng ra sức đối phó bằng đội ngũ đông đảo những đội quân được trả lương để làm nghề giấu mặt chửi thuê trên mạng. Đội ngũ đó được gọi là Dư luận viên.
Thậm chí, hàng trăm ngàn Dư luận viên (DLV) ngoài xã hội chưa đủ, đảng còn tổ chức hẳn cả một sư đoàn quân đội để làm nhiệm vụ đầu độc môi trường mạng theo ý đảng. Lực lượng đó được gọi là Lực lượng tác chiến mạng hay AK47…
Về đám DLV và AK47 này, kinh nghiệm cho thấy rằng đặc trưng dễ nhận biết nhất của chúng là:
Mục đích chính của việc này, là nhằm để những người đọc có văn hóa, văn minh, thấy tởm lợm một môi trường mà ở đó có đủ những sản phẩm độc hại, những sản phẩm thải loại của con người được đám DLV bê vào đặt nguyên xi bên những sản phẩm trí tuệ. Người ta bất bình vì mạng xã hội lại có thể dung túng cho đám này quậy phá và qua đó, người ta chán nản không muốn vào những nơi này, dù ở đó có những bài viết trí tuệ và sự thật. Thế là chúng đạt mục đích.
Trên mạng xã hội, trong các diễn đàn, người ta đã gọi chung thứ ngôn ngữ này là “ngôn ngữ cháu ngoan của bác” để nhắc nhở lẫn nhau.
Mà chẳng cần nói thì ai cũng biết rằng trình độ, khả năng của đám tuyên giáo này “chưa vượt qua đầu ngọn cỏ”. Bởi những người có trí tuệ và lương tâm, khả năng và liêm sỉ chẳng ai đi làm cái nghề đó.
Cũng vì vậy, mà thầy trò chúng lên mạng thể hiện sự ngu xuẩn của mình một cách vô tư, sốt sáng và nhiệt tình đến mức hài hước là điều không có gì lạ.
Bởi, nếu có nguy cơ cho đảng, chúng là những kẻ cắp dép bỏ chạy đầu tiên mặc cho đảng chìm không sủi tăm. Thực tế đã chứng minh điều này rõ ràng.
Những lãnh đạo, lãnh tụ mà chúng đang bảo vệ bằng mọi ngôn ngữ, bằng mọi cách bẩn thỉu nhất như chửi bới, đe dọa, khủng bố người nói lên sự thật, thì khi lãnh đạo, lãnh tụ đó có nguy cơ “dậu đổ” thì chúng là những dây bìm bìm đầu tiên leo lên đó. Những hình ảnh của Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Phan Văn Vĩnh, Trương Minh Tuấn, Nguyễn Bắc Son cho đến Nguyễn Đức Chung hay Nguyễn Thành Tài, Trần Vĩnh Tuyến, Nguyễn Hữu Tín… là những ví dụ điển hình về sự trở mặt của đám Dư luận viên khi được lệnh của đảng.
Thành quả và mục đích của chúng, chỉ là món tiền 3 triệu VNĐ cho mỗi tháng mà đảng lấy tiền dân trả cho chúng. Số tiền công mỗi tháng của chúng, tương đương với khoảng 130 đola Mỹ, bằng số tiền kiếm được trong 8 giờ làm việc tại Hoa Kỳ với công việc dọn dẹp vệ sinh những thứ mà chúng vẫn thường dùng để xả ra trên mạng.
chúng được mớm bởi đám tuyên giáo.
Thế nhưng, đó là số tiền cho mỗi tháng chúng bán rẻ lương tâm, chửi bới không hạn chế, bất chấp liêm sỉ, bất chấp sự thật và bịt mắt, bịt tai và thậm chí bịt mũi để lê la trên khắp các diễn đàn mạng xã hội và gây họa cho đất nước, cho dân tộc và nhân dân.
Không chỉ ở trong nước, mà cả trên các diễn đàn, các trang mạng của những người có ảnh hưởng đến Việt Nam, lũ này cũng bất chấp nhào vào chửi rủa với đủ thứ ngôn từ mà người ta gọi là Văn minh đảng” khiến ai cũng khiếp sợ và tởm lợm.
Tất cả những lực lượng đó, sự phân rẽ, sự mâu thuẫn và thù địch đó được nuôi dưỡng bằng tiền của dân, nằm trong một mưu đồ rất rõ ràng của đảng: Chia để trị.
Bởi chưng, nếu mọi người dân Việt Nam đều đoàn kết, đều không có hận thù, đều bình tĩnh học hỏi để cùng nhìn nhận rõ ai, thế lực nào là thế lực phản động, bán nước, đày ải dân tộc hiện nay… Thì đảng lấy đâu ra đất để mà sống?
Ngày 20/11/2021
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Bài bình luận gần đây