Nhận được tin Nguyễn Thúy Hạnh bị nhà cầm quyền bắt giam, tôi không bất ngờ.
Tôi đã từng chứng kiến nhiều những vụ bắt bớ tương tự với những người có tiếng nói độc lập, có tinh thần yêu nước và căm thù quân xâm lược, nặng lòng với Tổ Quốc và giang san. Rất nhiều trong số họ hiện đang mòn mỏi trong các nhà tù cộng sản và con số đó ngày càng đông đúc, ngày càng rộng khắp. Những người còn lại đều đang là tù nhân dự khuyết, nếu họ vẫn canh cánh bên lòng những nỗi lo lắng về việc xây dựng và bảo vệ đất nước, lãnh thổ.
Nhưng, với việc bắt Thúy Hạnh, nhà cầm quyền Hà Nội đã giáng một cú đòn quyết định với cái tốt đẹp, cái nhân bản và tình yêu thương trong xã hội. Có lẽ đó là bước cuối cùng của con đường đưa xã hội, dân tộc Việt Nam đến gần nhất với bản chất man rợ và bạo lực, loại trừ tất cả những điều tốt đẹp xưa nay mà cha ông ta đã từng xây đắp, gìn giữ.
Bắt Thúy Hạnh, nhà cầm quyền đã chính thức tuyên chiến với những điều mà biết bao con người trong xã hội đang cố gắng để đạt được cho mỗi cá nhân, mỗi tập thể và cho cộng đồng xã hội ngõ hầu mong xây dựng một xã hội nhân ái, hiền hòa và bình an, con người được sống trong tình yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.
Với những gì chúng tôi đã biết, đã hiểu về Thúy Hạnh, có thể nói rằng với Thúy Hạnh, rất nhiều điều có thể rút ra từ cuộc đời của cô ấy.
Đó là sự phấn đấu vươn lên vượt hoàn cảnh gian nan của từng công dân để trở thành người có nhận thức tốt nhất, có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và đất nước.
Đó là tình yêu thương, tình đồng loại, là sự quan tâm đến những số phận, những con người cùng khổ.
Đó là một sự ngay thẳng mà mỗi con người đều cần đến, một xã hội càng cần hơn nếu cầu mong sự tiến bộ.
Đó là tình yêu quê hương, đất nước và nỗi đau đớn trước vận mệnh Tổ Quốc bị đe dọa, bị xâm lăng, trước việc nòi giống Việt đang bị đặt trước sự tồn vong.
Đó là sự gan dạ mà mỗi con người cần có khi cần bảo vệ cái đúng, cái tốt, chấp nhận sự hy sinh cho bản thân mà cá nhân mình mà không hề suy bì tỵ nạnh với những điều mà người khác nhờ đó mà có được.
Những cuộc biểu tình yêu nước đưa con người xích lại gần nhau
Tôi gặp Thúy Hạnh trong một buổi chiều trong quán café trên Hàm Cá Mập giữa trung tâm Thủ đô Hà Nội. Ngồi từ trên cao nhìn xuống hồ Hoàn Kiếm khá yên tĩnh sau một ngày chúng tôi tập trung biểu tình và bị bắt, bị đàn áp tan tác ở đó với tiếng loa hò hét, với tiếng hô bắt người yêu nước như bắt giặc, với những đám công an giả dạng côn đồ thi thố đủ mọi trò bẩn thỉu đối với những người yêu quê hương và lo lắng cho vận mệnh Tổ Quốc.
Chính sự bắt bớ, đàn áp khốc liệt của nhà cầm quyền Hà Nội đối với những người biểu tình chống sự xâm lược của bọn bá quyền bành trướng Bắc Kinh với lãnh thổ, giang sơn của Tổ Quốc đã làm người ta dễ phân biệt được những gì là thật, là giả, những gì là thực chất và những gì là hình thức của mỗi con người. Và qua đó, đưa người ta đến sự tin tưởng nhiều hơn.
Thúy Hạnh hỏi tôi về cuộc sống, về gia đình, con cái học hành. Đặc biệt là về những cuộc gặp gỡ, làm việc với đám an ninh điều tra Hà Nội sau mấy năm tôi cầm cây bút và những cuộc xuống đường. Những câu chuyện đã đem đến cho chúng tôi sự cảm thông và tin tưởng để có thể kể lại cuộc đời của mình.
Nó cũng đem đến cho tôi sự cảm phục về một con người, một nghị lực và cả những điều bất hạnh, những thành công trong cuộc sống.
Một con người vượt lên hoàn cảnh và biết hy sinh
Thúy Hạnh mồ côi cha từ khi còn rất nhỏ, hai chị em sống với bà ngoại khi mẹ đi bước nữa. Lớn lên trong hoàn cảnh ngặt nghèo ở lứa tuổi chúng tôi, sống được đã là một sự cố gắng vượt bậc trong gia đình đầy đủ mẹ cha, chưa nói đến hoàn cảnh côi cút mất cha rồi xa luôn cả mẹ như chị em Thúy Hạnh.
Thế nhưng, cuộc sống khó khăn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm khi đó không ngăn được cô bé Thúy Hạnh cố gắng học tập và vươn lên và đã tốt nghiệp Đại học Thương mại, trở thành Giám đốc đối ngoại của Công ty TNHH KCP Việt Nam thuộc Tập đoàn KCP - một tập đoàn của Ấn Độ chuyên sản xuất mía đường.
Từ một cô bé nghèo khổ vươn lên không nhờ hệ thống chính trị nâng đỡ theo diện con cha cháu ông, không nhờ những đặc quyền đặc lợi của bố mẹ để lại, Thúy Hạnh đã thành công trên đường học hành, thành đạt về kinh tế.
Và không chỉ có thế, khi tiếp xúc với Thúy Hạnh trong những bữa cơm liên hoan, trong các cuộc gặp gỡ cùng anh em, bè bạn, chúng ta sẽ cảm nhận ở đó một sự giáo dục chỉn chu và nghiêm khắc, điều mà không nhiều người dù thành đạt có được, từ lời ăn, tiếng nói, cách cư xử với mọi người trong nhiều hoàn cảnh. Điều đó là một quá trình nhận thức và tự rèn luyện mà có. Và chính điều đó, đã đưa đến việc Thúy Hạnh được nhiều sự mến mộ và yêu quí của nhiều người.
Cũng chính vì vậy, năm 2016, khi nhiều người đã làm phép thử đặt nhà cầm quyền trước tình huống lộ mặt bản chất của mình trong cái gọi là Bầu cử Quốc hội, Thúy Hạnh đã tham gia ứng cử tự do. Tại ngay Công ty TNHH KCP, Thúy Hạnh đã ngoạn mục vượt qua bằng việc lấy ý kiến cử tri nơi công tác, Thúy Hạnh đã được 100% ủng hộ.
Tuy nhiên, điều đó chỉ làm lộ rõ ra thêm những đòn chơi bẩn của nhà cầm quyền nhằm loại những đối tượng không được đảng chọn vào “Đảng hội” mà thôi.
Có thể nói một điều, ở Thúy Hạnh, chính sự chỉn chu, lo lắng cho người khác quên cả bản thân mình là một đức tính tự nhiên. Điều mà bao nhiêu chục năm nay, gần cả thế kỷ người Cộng sản kêu ra rả như cuốc gọi mùa hè bằng muôn vàn khẩu hiệu rằng “Mình vì mọi người, mọi người vì mình” thì hầu hết các cán bộ, đảng viên chỉ thực hiện được một vế sau mà thôi.
Còn Thúy Hạnh, cô hầu như không dùng đến chiếc điện thoại thông minh đắt tiền. Những năm tháng khi thiên sắm cho mình hàng hiệu, đồ xịn với những chiếc điện thoại thông minh, những chiếc xe gaz đắt tiền như một mốt mới của những người có tiền hoặc tỏ ra có tiền, thì Thúy Hạnh vẫn dùng chiếc điện thoại “cục gạch” bấm phím nghe gọi và nhắn tin, đi chiếc xe 82 đời cũ như một sự chung thủy bền bỉ vì “Nó vẫn chạy tốt, có sao đâu”. Cô hết sức tiết kiệm trong chi tiêu cho bản thân đến mức nhiều khi khắc nghiệt, đặt bản thân vào sự rèn luyện và kỷ luật nghiêm ngặt.
Thế nhưng, với anh em bè bạn và những người khác, thì lại là một sự trái ngược trong đối xử, cô rất hào phóng và rộng rãi với những hoàn cảnh khó khăn.
Cách đây 10 năm trước, cô đã bỏ ra cả chục triệu đồng, âm thầm gửi cho một tù nhân mới ra tù còn bơ vơ tay trắng mà người đó không hề biết cô là ai và cô cũng chẳng nói điều đó với ai. Cho đến khi họ gặp lại nhau ở Hà Nội, tù nhân đó kể về một người vô danh gửi cho cả chục triệu đồng là một tài sản lớn khi đó để bước đầu mới vượt khó khăn trong cuộc sống, thì họ mới nhận ra nhau.
Mới đây, sau khi Thúy Hạn bị bắt, trên một stt của một vị linh mục ở Quảng Bình đã nói về Thúy Hạnh những điều tốt đẹp qua những hành động của cô và mọi người đã tận tình giúp đỡ dân chúng trong thiên tai ở những trận lụt bão những năm trước. Một ả tận miền rừng núi Ban Mê Thuột đã vào comments những lời lẽ lăng mạ và chửi rủa. Rằng là “Một con quỷ cái già đội nốt người chuyên lửa đảo để được sống xa hoa…” .
Có lẽ cần nói về chi tiết này rõ hơn, để nhiều người chưa hiểu về Thúy Hạnh đã hành động vì điều gì. Bởi vì cho đến nay, không chỉ có một cô ả vô học, nói một câu còn chưa sõi tiếng Việt, đã ngộ độc mà ganh ghét với một người phụ nữ xinh đẹp gần 60, đã lên chức bà nội kia, mà còn nhiều người vẫn cứ ngộ nhận hoặc ngộ độc theo giọng điệu nhà cầm quyền hễ có tiếng nói độc lập, đấu tranh cho quyền con người là vì tiền.
Khi nghe tin Thúy Hạnh bị bắt đám dư luận viên và nhiều kẻ vô tâm, vô cảm và bị ngộ độc thông tin đã dùng những lời lẽ khốn nạn nhất để nói về Thúy Hạnh như một người kiếm sống bằng những hành động yêu nước của mình và được sự ủng hộ của người khác về tiền bạc.
Hẳn nhiên, chẳng ai lạ gì những thông tin đó xuất phát từ đâu. Tất cả những thông tin bịa đặt đó, xuất phát từ hệ thống an ninh và những kẻ khốn nạn cứ nghĩ rằng ai cũng như họ, mọi hành động đều hướng đến hoặc được sự chỉ đạo của đồng tiền.
Hẳn là công an cũng thừa biết rằng, Thúy Hạnh có đủ khả năng về tiền bạc và tài sản để sống mà không thèm nhờ bất cứ ai hoặc trông đợi vào sự giúp đỡ nào từ thiên hạ. Những năm tháng làm việc miệt mài, sự năng động và nhất là lòng tin của mọi người dành cho cô, đã đưa cô đến những thành công cả về mặt sự nghiệp lẫn kinh tế, Thúy Hạnh có đủ tài sản để không chỉ lo cho mình mà còn lo cho con cái và người khác.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của cô là cuộc hôn nhân lấy sự hợp lý làm trọng tâm của một cô gái mới lớn lên trong sự côi cút khó khăn, và đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cô sống với chồng cũ trong sự tôn trọng lẫn nhau và họ cùng hiểu tình trạng của nhau, cùng thống nhất hẹn với nhau rằng sẽ chia tay khi hai bên mẹ già không còn nữa để không làm đau lòng những người mẹ thế hệ trước. Thế rồi khi mẹ chồng ốm đau, cô là người con dâu hiếu thảo chủ động chăm sóc tận tình những khi bà cần người giúp đỡ cho đến khi tang lễ hoàn tất.
Người chồng cũ qua những hoạt động kinh doanh không thành công, cô đã cảm thông và để chồng thoải mái, tự do trong công việc của mình cũng như những tài sản mà chồng kiếm được. Cô chăm lo chu cấp cho chồng có cuộc sống đầy đủ và tự do. Thậm chí, khi chia tay, cô vẫn day dứt lo lắng cho cuộc sống của chồng cũ sẽ như thế nào trong tương lai, bởi vì “dù sao đó cũng là chồng và là bố của những đứa con mình”. Rồi cô để lại cho chồng đất đai, nhà cửa và tiền bạc để bảo đảm cuộc sống được thoải mái về sau.
Hai đứa con sinh ra được sự chăm sóc của Thúy Hạnh và được gửi đi học ở nước ngoài bằng sự cố gắng của bản thân cô hiện đang ở những đất nước văn minh, tự do.
Với hoàn cảnh đó, với điều kiện đó, nếu cũng học thói vô tình, vô cảm và vô tâm như những người khác, Thúy Hạnh có đủ khả năng để có một cuộc sống thượng lưu mà nhiều người mơ ước, kể cả những viên an ninh đã hành hạ, theo dõi và ra lệnh bắt cô.
Thế nhưng không.
Cái tính thẳng thắn, trung thực và quyết liệt của cô đã đưa cô đi từ sự tin tưởng, mù quáng đến nghi ngờ, tìm và hiểu rồi đến phản biện.
Những ngày đầu khi phong trào biểu tình chống Trung Quốc xâm lược nổ ra năm 2011, Thúy Hạn xuống đường với chiếc cờ đỏ sao vàng trong tay và bên trong vẫn là một niềm tin vào đảng, vào bác và những thứ thông tin Thúy Hạnh cũng như bao người thế hệ chúng tôi được nhồi vào đầu bằng mọi cách, mọi lúc và mọi nơi.
Khi đó, cũng như nhiều người trong thế hệ chúng tôi, niềm tin vào “bác hồ” trong Thúy Hạnh như một sự bất biến và là thần tượng, là thần thánh còn đảng là quang vinh, là vì đất nước và dân tộc.
Thế nhưng, sự thật phũ phàng đã bị phơi bày sau những cuộc biểu tình đó, bộ mặt của hệ thống chính trị đã tự bộc lộ trước sự ngỡ ngàng rồi đến phẫn uất và đến những hành động phản kháng của Thúy Hạnh cũng như nhiều người khác.
Ở đó, người ta thấy rõ bộ mặt hèn với giặc, ác với dân của nhà cầm quyền trước sự bành trướng xâm lược của bạn vàng của đảng và sự khốn nạn của những kẻ làm tay sai cho giặc.
Và quá trình nhận thức lại đã bắt đầu từ đó trong con người của cô.
Kể từ đó, cô tham gia các cuộc biểu thị lòng yêu nước, kêu gọi mọi người vì tương lai của đất nước, của dân tộc, vì lãnh thổ của Tổ Quốc là thiêng liêng, bảo vệ môi trường sống cho đời sau, dù con cháu của cô hiện đã ở nước ngoài và không còn phải lo chuyện môi trường hoặc hệ thống chính trị độc tài. Nhưng còn đó giòng giống, cháu chắt và những người thân yêu của cô mà cô vẫn cứ phải đấu tranh vì một tương lai đất nước.
Những cuộc khủng bố, bắt bớ cô đã không làm cô nhụt chí, trái lại càng hun đúc trong cô một quyết tâm sống cho ra sống, sống cho có ích với cuộc đời, với đất nước.
Những cảnh đời nghèo khổ, những người là nạn nhân của chế độ vì việc chung mà chịu sự khó khăn, bất hạnh, nghèo khổ, cô đã tận tình giúp đỡ như chính những người thân của mình.
Không chỉ bằng tiền bạc cá nhân, mà cô đã bỏ ra thời gian công sức để lặn lội tìm kiếm đến họ, nhiều khi ngay trong sự nghi ngờ và sự cảnh giác của chính gia đình, thân nhân các nạn nhân kia, chấp nhận nhiều những tủi hổ và vượt qua bằng sự cảm thông với hoàn cảnh của từng người, từng gia đình vì “Nhận thức của họ hiện nay cũng giống mình khi xưa”.
Thế rồi cô lập quỹ 50K, cái quỹ mà với nhiều người chỉ là đồng tiền lẻ uống nước vặt, nhưng khi tập hợp lại bằng cả niềm tin, bằng sự trung tín và rành mạch, cô đã huy động được rất nhiều để giúp đỡ cho những con người bất hạnh.
Những con người khắp nơi từ Nam ra Bắc được giúp đỡ vượt qua khó khăn ngặt nghèo, những em bé được đến trường đi học, những người mẹ, người vợ bớt đi những khó khăn khi vừa phải nuôi con thơ, bố mẹ già vừa phải nuôi tù hộ nhà nước.
Và những tấm lòng khắp nơi đã đổ về nơi người phụ nữ có tấm lòng cao cả đó. Họ tin tưởng bởi sự minh bạch của cô, bởi sự ngay thẳng trung thực mà nhất là tấm lòng của cô. Họ thừa biết cô chẳng bao giờ cần những đồng tiền không phải của mình, bởi chính cô đã từng lên án nạn ăn chặn lừa đảo những tấm lòng nhân ái.
Cô sống hòa đồng, cảm thông và nhân hậu, lấy nghĩa tình làm trọng với anh em, bạn bè, đồng sự, có trước có sau với những người thân quen, với họ hàng tổ tiên và những bậc sinh thành, có lòng tin yêu son sắt với đất nước và dân tộc mà mong muốn cháy bỏng, lo lắng cho tiền đồ đất nước.
Thế là những đòn bẩn lại tiếp tục được nhà cầm quyền sử dụng và tung ra với người đàn bà bé nhỏ nhưng kiên gan này. Bởi chế độ này không chỉ tiêu diệt những kẻ bất đồng chính kiến mà họ tận diệt cả gia đình con cái, thân thích của những người tù này trong khó khăn đói rét cơ cực.
Khoản tiền 500 triệu đồng mà khắp nơi gửi về phúng viếng cụ Lê Đình Kình, là đồng chí, thành viên và là nạn nhân của cuộc thảm sát Đồng Tâm do đảng tiến hành đã bị đảng lệnh phong tỏa tại ngân hàng. Điều đó, chỉ càng như thêm một gáo nước lã dội thẳng vào bộ mặt nhem nhuốc bẩn thỉu của đảng ngay đối với đồng chí, đồng đội và hết lòng tin yêu vào đảng mà thôi. Nó là trơ ra sự lỳ lợm, sự đểu cáng và sự thối nát của bộ máy cầm quyền, lộ rõ bản chất phản dân hại nước.
Và đó chính là tai họa cho bản thân cô, khi mà nhà cầm quyền quyết tâm đi đến tận cùng con đường tự diệt, con đường tuyệt vọng ngược lại với những giá trị đạo đức truyền thống của dân tộc hun đúc từ ngàn đời nay: Tiêu diệt những sự tốt đẹp trong xã hội.
Và hôm nay, cô ngồi trong lao tù của chế độ cộng sản, nơi cô đã từng sùng bái tin tưởng và bỏ công sức mồ hôi nước mắt mà xây đắp lên nó, để rồi thất vọng và để bị trả thù.
Tạm kết
Hiện tượng Nguyễn Thúy Hạnh là một sự thất bại nhục nhã của nhà cầm quyền CSVN trong quá trình hình thành, phát triển và tồn tại dựa trên sự lừa dối và bạo lực. Bởi bản chất đến một lúc nào đó, sẽ được bộc lộ mà không thể mãi mãi giấu diếm.
Hiện tượng Nguyễn Thúy Hạnh là một sự thất bại đau đớn của nhà cầm quyền CSVN khi biến những con chiên ngoan đạo, những tín đồ trung thành của mình thành “thế lực thù địch”, bởi vì đường lối, tư tưởng và hành động của nhà cầm quyền đã dựa trên nền tảng của bạo lực và thù địch, không chấp nhận để người dân sống kiếp con người, không chấp nhận để người dân làm những điều tốt đẹp như đạo đứa truyền thống tốt đẹp ngàn đời mà ông cha đã để lại.
Khi một nhà cầm quyền đã quyết đi đến tận cùng con đường tiêu diệt những điều tốt đẹp trong xã hội, thì đó không chỉ là một đại họa cho dân tộc, cho đất nước mà trước hết cho chính ngay kẻ cầm quyền.
Bởi quyền lực không phải là vĩnh cửu, súng đạn không phải có sức mạnh vô biên, chế độ không phải là bất biến.
Chỉ có lòng người, những điều tốt đẹp, tình yêu thương là còn mãi với thời gian, với thế giới loài người.
Ngày 13/4/2021
J.B Nguyễn Hữu Vinh
Bài bình luận gần đây