You are here

“Thà sống tự do và bùng cháy”

Ảnh của vothihao
  • "Còn đáng sợ hơn IS":

Em. Vẫn là Em. Tôi chưa thể ngừng gọi tên em.

Bao giờ Em yên lành? Xin Em đừng rã cánh,  để tôi còn được thao thức về Em, cũng như mãi mãi phải thao thức về chính bản thân người VN chúng tôi .

Đường dài, quá dài -  Con đường đòi lại tự do và nhân quyền từ tay của một chủ thể cướp đoạt là nhà cầm quyền TQ và VN theo chế độ độc tài toàn trị. Vậy mà ta nhẫn nại  đi hoài.

Chúng ta gian nan quá vì họ đã tìm được cách thích nghi theo kiểu “ma cà rồng”. Chúng tôi là nạn nhân mãn tính và em là nạn nhân mới. Sự quật khởi của Em hơn một lần đánh thức và tăng sức mạnh cho người VN tôi. Kìa đôi mắt chính trực Em còn mở to thách thức bạo quyền qua làn máu Em chảy -  mãi còn cảnh tỉnh loài người.

Em - giờ này, cùng những người biểu tình bị khủng bố ờ HK đang ra sao ?

Tràn ngập thế giới, trên Internet là những người bị nhà cầm quyền trói, đánh đập, giết chóc, với những đầu mặt thân mình máu chảy ròng mà không được băng bó. Điều ghê sợ  là những bức ảnh chúng ta được nhìn thấy do một số phóng viên hoặc người dân chụp lại chỉ là quá ít ỏi so với sự thật khủng khiếp đã và đang xẩy ra tại HK.

Những chuyến tàu, những xe cảnh sát chở  hàng ngàn người bị trói giật sau lưng sẽ bị đưa về đâu? Nguy hiểm nhất là những chuyến tàu đưa họ về TQ, nơi đã quá tai  tiếng với việc thủ tiêu người, đặc biệt là tầng lớp học sinh sinh viên, không chùn tay và mổ lấy nội tạng...Họ bị đối xử ra sao ở trong tù? Họ bị hành hạ đến mức nào về cân não ? Bao nhiều người bị hủy hoại cả tương lai bằng những ngón đòn thù?

Enno Lenze- phóng viên Đức  đã đưa nhiều tin tức  và bị trục xuất khỏi HK đã viết: :”tôi từng công tác tại tiền tuyến ISIS nhưng lại hơi sợ cảnh sát HK bởi vì khó có thể dự đoán được họ. Họ đáng sợ hơn IS”(Trithucvn.net).

Nhiều phụ huynh và người dân HK đang tọa kháng vì các học sinh sinh viên  và hơn bốn ngàn năm trăm người biểu tình bị bắt. Họ không còn nước mắt để khóc vì  đau lòng xót ruột, cho Em,  cho một HK đã bị cướp mất hạnh phúc và bình an.

Những chàng trai cô gái, có những em nhỏ bị đánh, bị bắt chỉ mới khoảng  10 tuổi vì đã  biết bảo vệ HK.   Mặc cho mất mát, khủng bố, Mặc cho  vu cáo và mạt sát. Mặc cho những đồng bào của em đã được hưởng lợi hoặc sợ hãi dưới cái “máy chém” đồ sộ từ Trung hoa đại lục mà phản bội lại HK.

Nhìn kìa, làm sao tim người không bị cào xé khi nhìn thấy những Em- những thiên thần  non trẻ đang phải quằn quại, bị bỏ mặc cho  chảy máu đến chết dưới  gót giày của bọn giết người !

. Chúng dồn đuổi Em, không cho Em đường sống. Loài  bồ câu ngây thơ Em chỉ còn biết nép vào những giảng đường đại học. Em cũng phải biết oằn mình tự vệ.

Cuộc tự vệ của Em - nhìn mà thương đứt ruột.

Em -  vài viên gạch, một chút cung tên, một vài đám cháy nhỏ nhoi...đối diện với bên kia là một biển người ẩn hiện, được huấn luyện để giết người, trang bị tận răng, đứng trên pháp luật và nhân tính chỉ để nhận lệnh  hại người.

Đối diện Em- xe tăng và vũ khí sẵn sàng chỉ chực chờ nghiến nát. Và chúng đang giậm giật mong nghiền nát cho nhanh hàng ngàn người dưới bánh xích .Xe tăng và vòi rồng thế hệ mới đương nhiên nghiền nát thịt xương và phi tang tội ác còn nhanh gấp nhiều lần so với cuộc thảm sát Thiên An Môn.

Chẳng phải là Em mong manh quá sao!

Em và những người đồng hành cùng Em quá sửng sốt vì kinh dị. Làm sao em cắt nghĩa nổi cái chính quyền HK , chỉ trong mấy năm mà đang từ chỗ đồng hành cùng người dân lại trở thành ác quỷ nhanh đến như vậy!

Em - chưa từng ở trong một đất nước mà chỉ một cuộc Cách mạng Văn hóa, Đại Nhảy vọt...dưới những danh xưng văn minh và đẹp đẽ ấy cũng đã điềm nhiên dạy được dân chúng của họ tự giết nhau tới mấy chục triệu người bằng những phương cách man rợ, mạ lị con người thuộc vào  hàng nhất  thế giới và còn xuất khẩu nó sang nước khác..

Em làm sao biết được nghệ thuật cài người hiểm độc để biến cuộc biểu tình của em thành một đám cháy, vu cho em tội bạo lực rồi lấy cớ  “chống bạo lực” để họ mặc sức chà đạp. Em làm sao phân biệt những kẻ  mật vụ  chết chóc đóng giả người biểu tình, trà trộn vào đám các em để kích động, gây bạo lực để đổ tội  rồi lấy cớ để đàn áp Em. Việc đó xẩy ra ở TQ và VN quá nhiều rồi,  thủ đoạn xưa cũ nhưng luôn hiệu quả..

  • Đừng mất hy vọng

Tôi đã nhìn  thấy Em đổ máu.

Lũ Phi Hổ, Khuyển Cảnh hay Hắc cảnh.. đã đập vào đầu Em? Máu đặc tuôn tràn mặt, mà chúng dận đầu Em vào tường, dập ngực Em trên nền đá, trói quặt hai tay em ra sau và, hoàn toàn thư giãn – chúng quay lưng, thản nhiên mặc em đau đớn ở đó, cổ bị bẻ quặt. Làm sao kể xiết đớn đau Em.

Em - có đang bị chảy máu đến chết bởi những vết thương vì chúng đã bắt giam ngay những người có thể sơ cứu cho em? Đơn giản là chúng đứng đó, khoái trá nhìn máu em chảy và đợi...giọt cuối cùng vĩnh biệt  một thân thể dám bảo vệ HK.

Còn  không - Em?

Bao nhiêu người trên thế giới này đã cầu nguyện cho Em mong Chúa, Trời, Phật, mọi thần thánh trên đời ở cùng em và che chở cho Em. Những tiếng thét căm phẫn và sự giám sát quốc tế đương nhiên có thể làm chùn tay kẻ ác, sẽ dến và còn đến và đương nhiên là có tác dụng nhưng e rằng nhiều khi quá muộn.

Em ơi - có bị những vết bỏng bom xăng? CS đã làm bị thương nhiều em nhỏ? Ai đang bị thiêu  ngay trên đường phố đó? Phải Em không? Trong hàng  ngàn người bị bắt, bị thương và không được cho cứu chữa có Em ?

Em - có đang quằn quại do bị thiêu đốt bởi lựu đạn cay đến mù bỏng mắt? Ai làm em loạn  trí và thủng tai  khi bị chúng tấn công bằng vũ khí âm thanh Sonic Gun và Pháo Thanh Ba hủy diệt cân não và thính giác người biểu tình?

“....Chúng tôi sẽ chiến đấu đến chết. Chúng tôi thà sống tự do và bùng cháy, còn hơn là bị khuất phục và đầu hàng....Nếu tất cả chúng tôi chết, mọi người đừng mất hy vọng. Hãy thực hiện những mong muốn cuối cùng của chúng tôi và chiến đấu cho đến giây phút cuối cùng có thể. Nếu chúng tôi có thành ma, cũng sẽ tiếp tục chiến đấu...”.

Tiếng Em đó. Còn mãi trên thế gian này để khích lệ loài người phá vòng nô lệ.

Vâng, loài người ngày nay lại cần đối diện và phải phá vòng nô lệ. VN và HK quá gần nhau. Tôi cũng hơn một lần ích kỷ. Gọi tên Em cũng là để tự gọi tên VN tôi.

Tiếng ấy vọng lên, còn mãi trong không trung,  ngay cả khi em chết và chúng đã chôn thân xác em trong đất.  “Nếu phải làm ma, chúng tôi sẽ phù hộ cho HK”.

Còn không - Em?  Nếu còn sống, giờ này Em đang ở đâu? Không, Em không thể chết. Em có đang nghỉ mệt đâu đó, bền gan chuẩn bị cho cuộc xuống đường tiếp theo? Em - nghĩa là chẳng  đầu hàng:

Dân tộc trị vì, tự hào và tự do, bây giờ và mãi mãi

Vinh quang cho Người, Hồng Kông ơi.

(Lòi bài hát“Quốc ca mới của Hongkong”)

Cảm ơn Em – HK. Từ nơi ấy phong trào Dù Vàng và cuộc cách mạng của em đương nhiên chấn động VN, thức tỉnh lương tri người Việt và để người VN thêm một lần hình dung rõ hơn mình đang  đứng chỗ nào trên miệng hố tử thân.

Vậy làm sao ta có thể không thức cùng Em!

Võ Thị Hảo