 
   
  Một ngày
 Ngày hôm nay 16/5/2013, đúng 12h trưa, là thời điểm bắt đầu của lệnh  cấm đánh cá trên Biển Đông của Việt Nam do nhà cầm quyền Bắc Kinh đưa ra.
Ngày hôm nay, không một lãnh đạo đảng cộng sản, lãnh đạo nhà nước nào nói đến điều đó, ngoài Người phát ngôn Bộ Ngoại giao nhân tiện trả lời câu hỏi của một nhà báo về vấn đề này chỉ nói qua như một việc bình thường, chiếu lệ vào ngày hôm qua.
 Ngày hôm nay,  Hội Nghề cá Việt Nam đã phải gửi thư đến văn phòng Chính phủ và một số cơ  quan, “đề nghị các cơ quan chức năng lên tiếng mạnh mẽ và có biện pháp quyết  liệt ngăn chặn những hành động vi phạm của Trung Quốc, yêu cầu Trung Quốc rút  toàn bộ tàu thuyền ra khỏi vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam, nhằm bảo vệ sản  xuất và tài nguyên biển, giữ vững an ninh quốc phòng, chủ quyền biển đảo tổ quốc”.
 Ngày hôm nay trên mạng internet xuất hiện hàng loạt hình  ảnh và video Clip việc Trung Cộng tập trận ở Biển Đông, ngay quần đảo Trường  Sa của Việt Nam. Vậy mà bao nhiêu người dân không hề được biết, báo chí Việt Nam  đưa tin một cách “khách quan” như thể chúng đang rửa chân tại ao nhà của chúng.
 Ngày hôm nay tại Long An, Tòa án của Nhà nước Việt Nam kết án hai bạn trẻ  Đinh Nguyên Kha và Nguyễn Phương Uyên với hai bản án hết sức nặng nề về tội  “Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN”, trong đó có hành vi dùng máu pha loãng  với nước rồi viết vào một mảnh vải “có nội dung không hay về Trung Quốc”.
 Ngày hôm nay, tại phiên tòa “công khai” này, nhiều người đã bị bắt giữ, đã  bị giam cầm mà không có bất cứ một cơ sở pháp luật nào khi họ đến dự phiên tòa  xét xử hai thanh niên yêu nước.
 Một ngày qua, với đầy đủ các yếu tố mà người dân Việt Nam đang đối mặt và  quan tâm. Ở đó có đầy đủ các yếu tố: Cướp nước, bán nước, yêu nước, phản bội,  anh hùng và hèn hạ.
 Vì sao?
 Vì sao nhà cầm quyền Trung Cộng lại dám ngang nhiên tuyên bố cấm đánh  bắt cá ngay trên vùng biển của Việt Nam? Không thể chỉ vì lý do rằng chính sách  bành trướng của Trung Cộng giờ mới phát tác. Không chỉ vì lý do đất nước ta nhỏ  bé. Xung quanh đất nước Trung Cộng, còn nhiều nước nhỏ hơn chúng ta!
 Vì sao chủ quyền lãnh thổ của Tổ Quốc là vấn đề cốt lõi nhất, quan trọng  nhất của một quốc gia, nếu đất nước đó không muốn làm nô lệ, lại không được các  lãnh đạo Đảng CS và nhà nước Việt Nam chính thức lên tiếng, lại chỉ là một Hội  Nghề cá lên tiếng? Trong bản lên tiếng đó, cũng chỉ là vấn đề đánh cá trước tiên,  sau mới là “giữ vững an ninh quốc phòng, chủ quyền biển đảo tổ quốc” – Thậm chí,  Tổ Quốc không còn được viết hoa.
 Vì sao, đến một hội nghề nghiệp viết văn bản “Yêu cầu tàu cá Trung Quốc  rút ngay khỏi vùng biển Việt Nam” lại gửi cho “Văn phòng Chính phủ và một số cơ  quan” mà không phải là nhà cầm quyền Bắc Kinh? Họ nhầm địa chỉ hay họ biết rõ  nơi nào cần gửi?
 Vì sao, Đảng CS và Nhà nước Việt Nam đã đổ không biết bao tiền của, công  sức của nhân dân để tiến hành hàng loạt các cuộc vận động cho cái gọi là “Học  tập và làm theo Tư tưởng, đạo đức Hồ Chí Minh”. Trong khi đó, chính Hồ Chí Minh  đã nói rằng: “Hễ còn một tên xâm lược nào trên đất nước chúng ta, thì chúng ta  còn phải chiến đấu, quét sạch nó đi” lại không được thực hiện?
 Vì sao, hai thanh niên đã kiên cường chống Trung Cộng xâm lược, đã lên  tiếng bảo vệ chủ quyền biển đảo, lãnh thổ đất nước theo đúng như lời ông Hồ Chí  Minh đã nói lại bị kết án nặng nề đến thế? Vì sao, một phiên tòa xét xử công  khai lại ngăn chặn, bắt bớ những ai đến dự phiên tòa? Nhà nước sợ những người  dân đến dự phiên tòa thấy rõ “tội trạng” của hai thanh niên này là đã dùng máu  viết vào mảnh vải “có nội dung không hay về Trung Quốc”? Có phải câu hỏi cuối  này, đã là câu trả lời cho những câu hỏi trên?
 Hèn hạ và anh hùng
Đinh Nguyên Kha, bị bắt khi 24 tuổi, Nguyễn Phương Uyên một cô gái mới  20 tuổi đã biết nói lên tiếng nói của mình vì lãnh thổ thiêng liêng của Tổ Quốc.  Một Đảng Cộng sản là đội quân tiên phong, một nhà nước Xã hội Chủ nghĩa ưu việt  với quân đội “bách chiến bách thắng” đã lặng im khi lãnh thổ Tổ Quốc bị xâm  chiếm, quân thù đang ngày đêm giày xéo Tổ Quốc mình. Đến mức, việc chủ quyền đất  nước, biển đảo của Tổ Quốc lại được giao cho Hội Nghề cá lên tiếng!
 Một cô bé mới 20 tuổi đầu đã dõng dạc trước tòa rằng: “Tôi là sinh viên  yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi  và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như  tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm". Trong khi đó,  đám quan tham đang ngày đêm đục khoét đất nước, rước giặc vào nhà bằng nhiều  cách, nhiều ngả khác nhau. Cũng trong khi đó, các lãnh đạo Đảng CS chỉ chăm lo  16 chữ vàng và 4 tốt với kẻ xâm lăng chỉ vì “chung ý thức hệ”. Thử hỏi ai yêu  nước và ai phản bội?
 Một thanh niên mới 25 tuổi đã khẳng định rõ ràng khái niệm đơn giản nhất  là Đất nước, Dân tộc, Tổ Quốc không có nghĩa là Đảng Cộng sản. Vậy mà cả hệ  thống chính trị từ Tổng Bí thư và hàng loạt các Tiến sĩ, giáo sư trang bị đầy  mình học thuyết Mác – Lênin đã không thể hiểu được điều đó. Họ đang cố tình đánh  tráo khái niệm, đồng hóa quan niệm để kết tội những người đã không để cho nhóm  lợi ích làm mưa làm gió trên đầu trên cổ dân tộc.
 Có thể họ hiểu, nhưng họ đã không dám nói ra, hoặc những lợi ích vật chất  đã níu giữ họ lại. Đó là sự hèn hạ.
 Trong phiên tòa này, họ đã kết tội hai thanh niên, họ đã thực hiện được  điều họ muốn. Họ đã chiến thắng!? 
 Nhưng một học sinh chưa học qua đại học, khi vào tù còn nhắn về để xin bảo  lưu kết quả học tập nhằm được học tiếp đã thẳng thắn đứng trước tòa tuyên bố  “Tôi là sinh viên yêu nước” và hành động của em đã chứng minh điều đó. Trong khi  đó, các quan tòa tai to, mặt lớn, đội ngũ công an trùng điệp, học hành tốn cơm,  tốn của, được nuôi sống bằng tiền dân đã kết án em, một đứa con gái mỏng manh và  trong sáng bằng một phiên tòa “công khai” một cách lén lút và bất minh. Thậm chí  xét xử vì “có nội dung không hay về Trung Quốc”. Đó là sự đớn hèn và nhục nhã,  sự nhục nhã của “bên chiến thắng bằng bạo lực”.
 Những lời biện hộ đanh thép trước tòa, là những lời kết tội đám người cố  tình nhắm bắt, bịt tai trước lẽ phải và những tiếng nói lương tri của người dân  Việt Nam. Bản án nặng nề dành cho hai em trong phiên tòa hôm nay, món quà quý  dâng cho ngoại bang nhân ngày bọn chúng ra lệnh cấm đánh cá trên biển Việt Nam,  liệu có làm vừa lòng bọn quan thầy đang muốn thôn tính cả đất nước ta, đưa dân  tộc ta vào vòng nô lệ?
 Tôi tin là chưa đủ.
 Và con đường thoát khỏi ách nô lệ của đất nước ta còn dài.
 Đôi điều
 Cái gọi là “Phiên tòa” đã diễn ra, hai thanh niên măng trẻ đã vào tù.
 Nhưng, những kẻ đã đưa ra bản án bất nhân đó, họ nghĩ gì? Tôi tin chắc một  điều, họ cũng có một trái tim và một cái đầu để nghĩ. Vậy họ sẽ nghĩ gì?
 Họ nghĩ gì khi chính họ đẩy một cô bé trong sáng, nhiệt tình vào cuộc sống  lao tù với 6 năm trời đằng đẵng của tuổi đẹp nhất đời người là tuổi thanh xuân.  Họ nghĩ gì khi đẩy người vô tội vào vòng lao lý chỉ vì những đồng lương họ nhận  được, những bổng lộc chức tước họ có được từ tội ác này? Tôi không tin là cô bé  Phương Uyên này, đã làm điều gì hại đến họ cũng như gia đình họ, càng không bao  giờ cô bé này có thể làm hại cộng đồng và đất nước. Có chăng, chỉ là cô bé đã  nói lên khí phách của dân tộc này trước bọn xâm lăng.
 Họ nghĩ gì, nếu đó là con gái họ, nếu là cháu của họ đang tuổi thanh xuân  bị một thế lực hắc ám hãm hại?
 Ai sẽ phải trả giá điều này?
 Nhiều người sau khi gây tội ác đã tự an ủi mình rằng: Tôi chỉ là công cụ,  tôi chỉ là con dao nên tôi vô tội. Tất cả tội ác họ đổ cho cái gọi là cơ chế để  chối bỏ trách nhiệm của mình trước tội ác. Nhưng, ai đã đẻ ra cái cơ chế tội lỗi  đó và ai đã nuôi nấng chúng?
 Ngày xưa, quan Philato cũng đã ra lệnh giết Đức Giêsu xong thì rửa tay để  muốn phủi bỏ tội ác của mình. Nhưng, muôn đời sau thì Philato vẫn là tên chịu  trách nhiệm trước cái chết đau đớn đó.
 Có lẽ Đức Phật đã hiểu con người từ xa xưa, Ngài đã chỉ rõ và vạch mặt  thói trốn tội của những kẻ này như sau: “Những việc ác mà ngươi đã phạm, không  phải là tại cha ngươi, không phải là tại mẹ ngươi, không phải tại thầy, chủ  ngươi. Chính một mình ngươi đã phạm, và một mình ngươi phải chịu quả báo” (Kinh  Đề Bà Đạt Ma (Devadata-suta)) Và vì thế: “Dẫu rằng ngươi chạy lên trời cao, ẩn  dưới biển sâu, trốn trong núi thẳm, không có nơi nào mà ngươi trốn khỏi cái quả  ghê gớm về tội ác của ngươi”… (Kinh Pháp Cú (Damma-pada)).
 Vâng, tất cả sẽ có ngày phải trả lời và phải trả món nợ đó, dù họ là ai.
 Hà Nội, 16/5/2013.
 Ngày Trung Cộng cấm đánh bắt cá tại Biển Đông và Phiên tòa Nguyễn Phương  Uyên.
 J.B Nguyễn Hữu Vinh