You are here

Bút chiến? Ai đánh? Đánh ai?

Ngày 9 tháng 1 năm 2013, Hồ Quang Lợi, Trưởng ban tuyên giáo trung ương đảng Cộng sản Việt Nam tuyên bố sẽ thành lập một đội “phản ứng nhanh” để “bút chiến” với các blogger và các cây bút dân chủ. Nghe ra có vẻ rất fair-play và đầy khẩu khí.
Chính lời tuyên bố của ông Lợi vô hình trung tạo ra một đợt sóng ngầm trong giới cầm bút bởi phía các blogger và các cây bút dân chủ nóng lòng chờ đợi xem chân dung đối thủ và so cựa thử tầm mức của họ ra sao, phía các đảng viên Cộng sản bảo thủ cũng nóng lòng muốn được một phen rửa hận bởi lâu nay ngậm miệng ăn xôi và bị đập quá nhiều nhưng nói chẳng ai thèm nghe hoặc không đủ lý luận để tranh cãi. Nhưng, bẵng đi gần hai tháng, mọi việc rơi vào im lặng.
Đùng một cái, Hoàng Hữu Phước, đại biểu quốc hội Sài Gòn kiêm nhà doanh nghiệp lên tiếng, đăng trên blog của ông ta một bài đầy tính mạ lị và trù dập đại biểu Dương Trung Quốc. Bài viết gây sốc này có ba nội dung chính: Chửi bới ông Dương Trung Quốc là kẻ tuy đã cao tuổi nhưng vẫn giữ bốn cái ngu căn bản như trẻ con; Phản đối luật biểu tình vì biểu tình chỉ tổ gây bạo loạn, không mang lại lợi ích nào cho đất nước xã hội chủ nghĩa tiến bộ; Bảo vệ Nguyễn Tấn Dũng và cho rằng ông Dương Trung Quốc đã vô lễ khi đặt vấn đề về văn hóa từ chức.
Xét trên góc độ dân chủ và tiến bộ xã hội, thiết nghĩ không cần bàn thêm về nội dung cũng như thông điệp gói gém trong bài viết của Hoàng Hữu Phước. Vấn đề muốn đặt ra là vì sao ông Phước viết bài này và nhắm đánh vào ông Dương Trung Quốc – một trí thức có tâm huyết và một người hùng trong quốc hội bởi tính cách khẳng khái cũng như đầu óc mẫn tiệp của ông? Động cơ và mục đích đánh ông Dương Trung Quốc?
Cũng nên nhắc đến thái độ của nhà sử học Dương Trung Quốc khi ông này trả lời phóng vấn các báo trong nước, ông vẫn điềm đạm, ôn tồn, không nổi nóng và chỉ lắc đầu tiếc nuối về một đại biểu cao nhất của nhân dân lại nỡ buột miệng thoái mạ người khác trên bài viết như vậy vô tình làm mất đi hình ảnh và uy tín của quốc hội.
Chung qui là một thái độ ôn tồn và kiệm ngôn, đúng mực của một trí thức. Và, chính thái độ cũng như những phát biểu của nhà sử học Dương Trung Quốc đã khéo léo vạch ra một trò chơi khác mà đảng Cộng sản đang ngấm ngầm vào cuộc: Bút Chiến.
Khái niệm bút chiến khi Hồ Quang Lợi tuyên bố đầu năm 2013 đã làm nhiều người chú ý và chờ đợi một cuộc bút chiến giữa các cây bút, blogger dân chủ với các cây bút Cộng sản.
Và, nó cũng ít nhiều mang đến một sự mệt mỏi khi nghĩ sâu xa một chút rằng đất nước này sẽ đến bao giờ mới tiến bộ được khi còn cả một đội ngũ cầm bút (đương nhiên là đủ công lực và học thuật để đánh các cây bút dân chủ, tiến bộ, mà làm được điều này, đòi hỏi công năng phải ghê gớm lắm, phải ở vào tầm lực sĩ kéo tàu…), tại sao cho đến bây giờ vẫn còn có người bán rẻ tri thức, bán rẻ nhân phẩm của mình để làm bồi bút, đánh vào lực lượng tiến bộ xã hội….?
Rất may là không (hoặc chưa) phải như thế! Mà dường như, cuộc bút chiến lần này bắt đầu lộ diện với đầy đủ chân dung và bản chất của nó: Đánh vào thành phần tiến bộ trong nội bộ đảng Cộng sản Việt Nam. Vì, hơn ai hết, trung ương Cộng sản Việt Nam biết rất rõ nguy cơ tan rã của mình không chỉ đến từ phía nhân dân mà nó manh nha, âm ỉ ngay trong nội bộ đảng.
Đặc biệt, cuộc chất vấn thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về văn hóa từ chức cũng như nhiều phát biểu có tính cấp tiến của đại biểu quốc hội Dương Trung Quốc đã nâng tầm đại biểu này lên vị trí người hùng trong quốc hội, không sợ trù dập, dám nói dám chịu trách nhiệm…
Hình ảnh và hành động của trí thức Dương Trung Quốc dù muốn hay không, vẫn trở thành một kiểu biểu trưng, biểu tượng mới trong chính trị Việt Nam, đi xa hơn một chút, hành động của ông như một thứ ngòi nổ đã được kích hoạt, nó sẽ cháy chậm rãi để một lúc nào đó kích nổ toàn bộ những tư duy cấp tiến trong nội bộ đảng Cộng sản Việt Nam. Mà chắc chắn một điều là con số này không phải ít, nó chưa công khai vì một phần do những vết chàm tham nhũng phía trước và một phần nữa vì nhu cầu an ninh tâm lý, an ninh tính mạng. Nếu như tất cả mọi bộ óc cấp tiến đồng loạt bị kích hoạt, không chừng một ngày trời đẹp và trong xanh nào đó, người ta bắt gặp hình ảnh hàng triệu đảng viên Cộng sản xuống đường biểu tình đòi lật đổ chế độ Cộng sản…
Chính vì nhìn thấy mối nguy manh nha và âm ỉ cháy trong nội bộ đảng, nên việc tận diệt, đánh tận nhà, diệt tận gốc những người có đầu óc cấp tiến như ông Dương Trung Quốc là chuyện sống còn của nhà nước Cộng sản.
Việc ông Phước đánh ông Quốc trên bài viết, đúng sai chưa cần biết, nhưng chắc chắn đó sẽ là công trạng đầu tiên trong chiến dịch bút chiến mà Hồ Quang Lợi đã nói trước đó. Và loại người như Hoàng Hữu Phước cũng không phải là ít trong nội bộ Cộng sản Việt Nam, một loại người vừa mê tín vào chủ nghĩa Cộng sản lại vừa tư lợi, cơ hội để được việc, không cần biết phải trái, chỉ cần nịnh được Nguyễn Tấn Dũng (vì làm kinh tế, có cách nào mau giàu và thuận lợi hơn là được lòng Thủ tướng?!) và đảm bảo cơ ngơi được an toàn (vì khi diễn ra cách mạng Dân chủ, chắc chắn một điều là những cơ ngơi chứa đầy mồ hôi và xương máu của nhân dân, được xây dựng từ nguồn tham nhũng, móc ruột ngân sách nhà nước sẽ bị hỏi thăm đầu tiên), loại người này sẽ bất chấp, sẵn sàng đạp lên lẽ phải và chính nghĩa để đi!
Cuộc “bút chiến” này, có lẽ thiên về nội bộ đánh nội bộ, bảo thủ đánh cấp tiến nhiều hơn là Cộng sản đánh Dân chủ.
Vì muốn lấy lực lượng Cộng sản đánh lực lượng Dân chủ trên diễn đàn, e rằng làm thế chẳng khác mấy so với chuyện phơi lưng cho người khác xem ghẻ, và cũng chẳng có cây bút nào trong nhà nước Cộng sản đủ dại dột để tự làm mất điểm của mình khi xông ra nghênh chiến với các cây bút dân chủ, làm thế là tự hủy hoại thang điểm của mình trong nội bộ có ăn học của đảng.
Chỉ có một cách duy nhất là đánh những người như trí thức Dương Trung Quốc để một phần đe nẹt tất cả những bộ óc cấp tiến đang manh nha hoạt động, một phần chặn đứng mối nguy cấp tiến bùng nổ trong nhà nước.

Nhưng, kết cục đi đến đâu, chưa thể nói được, chuyện chống lại tiến bộ nhân loại là một chuyện khá “dũng cảm” và đầy liều lĩnh mà chỉ có người Cộng sản mới đủ “can trường” xả thân cho nó!
Mọi việc vẫn còn, hãy đợi đấy!