You are here

50 năm. Vẫn không thôi tụng ca trên những oan hồn...

Ảnh của songchi

Song Chi.

1968-2018. 50 năm xảy ra sự kiện Tết Mậu Thân. Trên báo chí truyền thông những ngày này lại thấy liên tục đưa tin, bài về việc nhà cầm quyền tổ chức kỷ niệm “cuộc tổng tiến công và nổi dậy mùa Xuân năm 1968”. Ngôn từ cứ oang oang, lời lẽ sắt máu địch ta, không khác gì 50 năm trước:

“Lễ cấp quốc gia kỷ niệm 50 năm Tổng tiến công xuân Mậu Thân", VietnamNet

“Xuân Mậu Thân 1968: Thiên hùng ca bất diệt”, báo Pháp Luật TP.HCM

“Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968, Mãi là bản anh hùng ca bất tử”, Tiền Phong

“Tổng tiến công Xuân Mậu Thân làm nên 'dáng đứng Việt Nam tạc vào thế kỷ', Thanh Niên

“50 năm Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân 1968: Biểu tượng sáng ngời của lòng yêu nước”, Thanh Niên “Diễn văn kỷ niệm 50 năm cuộc Tổng tiến công và nổi dậy Xuân Mậu Thân (1968 - 2018)” (của ông Nguyễn Thiện Nhân), báo SGGP... 

Những hành động khủng bố lại được đưa ra ca ngợi: “Cuộc tấn công của Biệt động Sài Gòn 50 năm trước” (VNExpress), “Lãnh đạo TP HCM thăm gia đình biệt động Sài Gòn có hàng loạt hầm vũ khí” (VNExpress), “Mật thư viết trên cánh tay cô gái”, (Pháp Luật TP.HCM), “Những đòn sấm sét mang tên “Biệt động Sài Gòn - Gia Định”, SGGP...

Rồi nào “Nhiều hoạt động khơi dậy 'Ký ức Xuân Mậu Thân 68', bao nhiêu vở kịch, tọa đàm, chương trình truyền hình thực tế khác.

Thật là một cuộc “ăn mừng” rầm rộ, quy mô.

Đã nửa thế kỷ trội qua, đảng và nhà nước cộng sản vẫn tiếp tục dối trá, bóp méo sự thật. Sự thật rằng quân đội Bắc Việt và Việt Cộng đã thảm bại về mặt quân sự, chỉ trừ Huế, cuộc chiến ngay tại Sài Gòn và các tỉnh thành khác đã bị Mỹ và VNCH đánh trả và kết thúc nhanh chóng trong vài ngày, với tỷ lệ thương vong về phía những người cộng sản cao gấp bội so với quân Mỹ và quân VNCH (nhưng cuối cùng họ lại thắng trên mặt trận tâm lý chiến với những tác động trên chính phủ Mỹ và người dân Mỹ, điều mà chính những người cộng sản cũng không dự tính trước)

Sự thật là những người cộng sản đã tráo trở, lật lọng, vi phạm thỏa thuận ngừng bắn 36 giờ cho người dân ăn Tết để rồi tổ chức tấn công mong đánh úp đối phương nhưng lại đánh giá sai tiềm lực của đối phương, và cũng chẳng có người dân tại chỗ nào hưởng ứng, nổi dậy đi theo họ và chống lại “Mỹ ngụy” cả.

Và sự thật kinh khủng nhất là cuộc thảm sát tại Huế. Ở đó, không phải là sự đụng độ ngoài mặt trận giữa hai quân đội mà là một chiến dịch khủng bố với nạn nhân là những thường dân vô tội, với quy mô và sự man rợ chưa từng thấy. Sự kiện Mậu Thân đã bóc trần toàn bộ bản chất mông muội, cuồng tín, sắt máu, man trá của những người cộng sản, đã vẽ nên trang sử đẫm máu nhất, kinh khủng nhất của cuộc chiến tranh VN, với những xác người nằm vương vãi khắp nơi, những hố chôn tập thể với hàng trăm nạn nhân tay còn bị trói, bị đập đầu bằng cuốc, xẻng…với những người mẹ, người vợ khăn tang trắng xóa vật vã khóc chồng khóc con, với những những khuôn mặt người hóa đá, hóa điên dại vì đớn đau…

Còn lại đó, những hình ảnh, những thước phim tư liệu, còn lại đó, những bài hát như những dòng nhật ký, ký sự ra đời sau biến cố Tết Mậu Thân 1968 như bài “Cơn mê chiều” của nhạc sĩ Nguyễn Minh Khôi tức Vĩnh Khôi qua giọng hát Thái Thanh:

Chiều nay không có em, mưa non cao về dưới ngàn

Đàn con nay lớn khôn mang gươm đao vào xóm làng

Chiều nay không có em, xác phơi trên mái lầu

Một mình nghe buốt đau, xuôi Nam Giao tìm bóng mình

Đường nội thành đền xưa ai tàn phá ?

Cầu Tràng Tiền bạc màu loang giòng máu

… Tôi là người khai hoang đi nhặt xác mình, xác người

Cho ruộng đồng xanh màu, cho đám mới lên cao

Và người ơi xin chớ quên, người ơi xin chớ quên…

Bài “Hát trên những xác người”, sáng tác của Trịnh Công Sơn, một trong những nhân chứng có mặt tại Huế trong những ngày tháng kinh hoàng đó:

…Chiều đi lên đồi cao, hát trên những xác người

Tôi đã thấy, tôi đã thấy,

Bên khu vườn, một người mẹ ôm xác đứa con

Mẹ vỗ tay reo mừng xác con Mẹ vỗ tay hoan hô hòa bình

Người vỗ tay cho thêm nhịp nhàng

Người vỗ tay cho đều gian nan

Chiều đi qua Bãi Dâu, hát trên những xác người

Tôi đã thấy, tôi đã thấy,

Trên con đường, người cha già ôm con lạnh giá …

“Bài ca dành cho những xác người”, cũng của Trịnh Công Sơn, cả hai bài đều được biết đến nhiều nhất qua giọng hát của Khánh Ly:

Xác người nằm trôi sông, phơi trên ruộng đồng

Trên nóc nhà thành phố, trên những đường quanh co.

Xác người nằm bơ vơ, dưới mái hiên chùa

Trong giáo đường thành phố, trên thềm nhà hoang vu…

v.v…

Nghe lại những bài hát này, nhìn lại những hình ảnh, những thước phim Mậu Thân 1968 ai còn có lương tri mà không thấy quặn lòng, xót xa cho thân phận người VN, cho những trang sử đau thương của dân tộc?

Chính Chế Lan Viên, một trong những nhà thơ cộng sản từng viết bao nhiêu bài thơ ca ngợi chế độ, ca ngợi cuộc chiến tranh, Hố Chí Minh và cả Stalin, khi vể già cũng có những dòng thơ đầy dằn vặt:

Mậu Thân 2.000 người (bộ đội) xuống đồng bằng

Chỉ một đêm, còn sống có 30

Ai chịu trách nhiệm về cái chết 2.000 người đó?

Tôi!

Tôi - người viết những câu thơ cổ võ

Ca tụng người không tiếc mạng mình trong mọi cuộc xung phong.

(Ai?Tôi!)

Thế nhưng thay vì ăn năn, sám hối hay chí ít lặng im trong sự tôn trọng linh hồn của những người đã chết oan khuất, thì nhà cầm quyền lại tiếp tục ăn mừng, tụng ca, tiếp tục nhai lại những từ ngữ sắt máu, những luận điệu dối trá cũ rích…như chúng ta đang thấy!

Có gì đáng hân hoan cho một sự kiện đã dẫn tới hàng trăm ngàn người chết? Mà tất cả đều là người VN máu đỏ da vàng, cùng chung nguồn cội tổ tiên, chung tiếng nói, chung một quê hương.

Ngược lại, với kẻ thù có mối ân oán lâu dài với dân tộc, lại mới gây ra những cuộc chiến tranh trên đảo, trên đất liền, chiếm thêm đảo, lãnh hải, lãnh thổ của VN, đồng thời vẫn đang tìm mọi cách để khống chế, kìm hãm, xâm lăng nước ta…thì đảng và nhà nước công sản lại rất mau quên, bắt tay làm lành, gọi nhau là “anh em”, là “bạn vàng”, tạo mọi điều kiện, thậm chí tiếp tay cho chúng vào làm ăn, cát cứ, vơ vét, phá hoại nền kinh tế, môi trường của VN.

Chủ nghĩa cộng sản nói chung và các đảng cộng sản nói riêng là thảm họa của lịch sử loài người, là tội đồ đối với dân tộc họ, đất nước họ. Nhưng không phải đảng cộng sản nào cũng vừa tàn ác với dân mình vừa ngu muội với kẻ thù suốt một thời gian dài như thế.

Tôi cho rằng trong sư tổ chức ăn mừng ồn ào, này thể hiện 2 điều. Một, nhằm khẳng định đảng cộng sản không bao giờ nhìn lại lịch sử, không bao giờ thừa nhận sai lầm cũng như không có cái chuyện gọi là hòa giải hòa hợp gì cả như chính họ kêu gọi bao lâu nay. Nhường ai, thua ai chứ không bao giờ thua dân, thua sự thật. Đó là nguyên tắc “sống còn” của mọi chế độ độc tài nói chung và chế độ độc tài do đảng cộng sản VN cầm quyền nói riêng.

Thứ hai, nếu thực sự tin mình có chính nghĩa, quyết định tổng tấn công miền Nam là một quyết định danh chính ngôn thuận, đúng đắn, biến cố Mậu Thân đúng là một thắng lợi vè cả quân sự, chính trị, và lòng người, đảng cộng sản có lẽ sẽ không phải ra sức ăn mừng, ra sức khẳng định như vậy. Chính vì biết rằng cuộc tổng tấn công vào dịp Tết nguyên đán 1968 là một sự tráo trở, lật lọng, một cú lừa vĩ đại, một tổn thất ghê gớm về con người, và là một tội ác kinh tởm, tội diệt chủng, nên đảng cộng sản phải sức xóa nhòa lịch sử, tẩy não các thế hệ dân chúng. Đảng cộng sản hy vọng rằng theo thời gian, nhân chứng dần dần nằm xuống hết thì họ sẽ chiến thắng trong sự dối trá đó.

Nhưng tất cả những người có lương tri sẽ tiếp tục lưu giữ bằng chứng, chia sẻ thông tin và tố cáo tội ác này.

Có người bảo tại sao cứ mãi nhắc lại quá khứ, tại sao không buông bỏ, tha thứ, nếu bên này cứ mãi ngợi ca chiến thắng còn bên kia cứ mãi hận thù ngút ngàn thì bao giờ mới hòa giải hòa hợp, bao giờ vết thương mới lành? Đừng trách các nạn nhân và gia đình của họ chưa thể quên khi chính đảng cộng sản còn đang tiếp tục khoét sâu thêm vết thương.

Hơn nữa, báo chí truyền thông, sách vở, cho đến nền giáo dục của chế độ vẫn đang tiếp tục bóp méo lịch sử, tẩy não bao nhiêu thế hệ VN, thì những người có lương tri còn phải nói lên sự thật.

Đó không chỉ là trách nhiệm. Mà bởi vì, đất nước này chỉ có thể bước sang một trang sử mới một khi người dân học được những bài học của quá khứ, biết đau xót, phẫn nộ và biết sám hối. Ngược lại, nếu cứ tiếp tục sống trong dối trá, chấp nhận cho tội ác không bị phán xử và sự độc tài tiếp tục tồn tại, thì VN mãi mãi không thoát khỏi số phận tăm tối này.