You are here

"Đừng nghe cộng sản nói, hãy nhìn cộng sản làm"

Lê Diễn Đức

 
Khi các tờ báo như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, VN xpress, Tiền Phong... đồng loạt đăng các bài viết về cuộc hải chiến Hoàng Sa cách đây 40 năm, ngàz 17-01-1974, cái ngày Trung Quốc mở cuộc tấn công xâm chiếm quần đảo và 74 chiến sĩ của quân lực Việt Nam Công Hoà 9VNCH) đã anh dũng hy sinh trong cuộc đọ súng không cân sức, cho ta cảm giác rằng, sau 40 năm dương như có điều gì đó biến chuyển trong tư duy của những người lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN).
 
Khi viết bài '"Hãy để các anh là "ngụy'''tôi đã phân tích và cảnh báo rằng, để giữ vững sự tồn tại và độc quyền cai trị, ĐCSVN không từ bỏ bất kỳ âm mưu, thủ đoạn nào, kể cả đưa dân tộc vào vòng Hán hoá. Đây là chinh sách, chủ trương liên tục, xuyên suốt và nhất quán của ĐCSVN.
 
Không thể tách 74 chiến sĩ Hoàng Sa ra khỏi hàng chục ngàn tử sĩ khác đã bỏ mình nơi chiến trận để bảo vệ tự do, chống lại sự xâm lăng, nhuộm đỏ miền Nam của cộng sản miền Bắc. Các anh chẳng thể là một thiểu số đặc biệt để mong "được" chế độ vinh danh "liệt sĩ". Bất luận gì đi nữa, không cần chế độ cộng sản vinh danh, các anh vẫn sẽ sống mãi trong lịch sử, trong lòng dân.
 
Cân phải nói rằng, do áp lực đòi hỏi và đòi hỏi của xã hội, nhất là trước tinh thần chống ngoại xâm quật cường của dân tộc, các nhà lãnh đạo ĐCSVN có lúc, có nơi đã không quên phương thức mị dân, dối trá.
 
Ông Nguyễn Tấn Dũng từng huyênh hoang tuyên bố chủ quyền của Việt Nam đối với Hoàng Sa tại Nha Trang hay Quốc hội, rốt cuộc cũng chỉ là một thứ ve vuốt, xoa dịu dư luận.
 
Trong thực tế, những điều ông ta làm đi ngược hoàn toàn với lời nói. Các dự án tổng thầu EPC lớn nhất của Việt Nam lần lượt lọt vào tay Trung Quốc. Hàng ngàn quân Trung Quốc sống và làm việc trên mái nhà Đông Dương - Tây Nguyên, vị trí an ninh chiến lược của Việt Nam, trong dự án khai thác bauxite không mang lại hiệu quả kinh tế, phá nát môi trường.
 
Các chuyến thăm viếng Hà Nội- Bắc Kinh vẫn diễn ra đều đặn giữa các nhà lãnh đạo hai nước. Trong chuyến công du của Phó thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân hồi 5/2013, qua Bắc Kinh dự dự phiên họp thứ 6 của Ủy ban chỉ đạo hợp tác song phương Việt Nam - Trung Quốc, Thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường nói "coi Việt Nam là bạn bè, là đồng chí chân thành, chính phủ Trung Quốc coi sự phát triển của Việt Nam chính là cơ hội phát triển của Trung Quốc"!!!
 
Khi tập đoàn Bắc Kinh coi tập đoàn Hà Nội là "bạn bè", là "đồng chí chân thành", thì mọi động thái của nhà cầm quyền Hà Nội trở nên dễ hiểu.
 
Vì thế, được biết Ban Tuyên giáo Trung ương đã chỉ thị cho ban biên tập các tờ báo chính thống chấm dứt đưa tin về Hoàng Sa và từ ngày 18/01 không tiếp tục đăng tải thông tin về kỷ niệm 40 năm ngày Trung Quốc xâm  chiếm Hoàng Sa nữa.
 
Thì ra, một số tờ báo đăng bài về Hoàng Sa là do tiếng gọi của lương tri và trách nhiệm của ban biên tâp và một số anh chị em phóng viên can đảm, nhưng có vẻ họ đã sắp vượt qua lằn ranh mà nhà cầm quyền giới hạn.
 
Chương trình thắp nến tri ân các chiến sĩ đã hy sinh vì bảo vệ Hoàng Sa 1974 và Trường Sa 1988 tại Công viên Biển Đông ở Thành phố Đà Nẵng cũng đã phải huỷ bỏ.
 
Cuộc triển lãm Hoàng Sa - Trường Sa tại Bảo tàng Đà Nẵng vào sáng 19/1 cho phép được tiếp diễn nhưng sẽ không truyền hình trực tiếp và cấm nói "40 năm Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa".
 
Chưa biết cuộc xuống đường ôn hoà để tưởng niệm những chiên sĩ đã bỏ mình vì Tổ quốc, mà anh chị em nhóm NO U - FC kêu gọi vào Chủ nhật ngày 19/01 sẽ ra sao? Liệu nhà cầm quyền sẽ lại dùng vũ lực trấn áp để duy trì "trật tự công cộng" và mọi việc để đảng và nhà nước lo?
 
Nhà nuớc Cộng sản Việt Nam áp dụng chính sách ngoại giao ôn hoà hay thực chất là sự đầu hàng, nhu nhược, khi Trung Quốc ngang nguợc đòi hỏi các nước láng giềng phải xin phép bắt cá trên vùng Biển Đông từ ngày 01/01/2014?
 
Không phải thế! Bởi vì như nhà nghiên cứu sử Nguyễn Đình Đầu đã nhận định “Tình đồng chí giữa những người Cộng sản lúc đó còn lớn hơn lãnh thổ”.
 
Cho nên, lãnh thổ đất nuớc có thể bị mất, chủ quyền đất nước bị đe doạ nghiêm trọng, nhưng Trung Quốc là cái ô che chắn và bảo vệ cho sự tồn tại của ĐCSVN và duy trì quyền cai trị của nó. Cái giá mà Hà Nội đổi chác là như thế, không có gì bàn cãi thêm.
 
Băng đảng thống trị này vì lợi ích nhỏ nhen và thiện cận, đã chà đạp lên quyền lợi thiêng liêng của đất nước, phản bội lại công lao xây dựng và giữ nước của Tổ tiên.
 
Đừng bao giờ tin vào những điều họ nói. Nói xong rồi nhổ ra, liếm vào là bản chất của những kẻ trí trá, bất lương.
 
"Đừng nghe cộng sản nói, hãy nhìn cộng sản làm!", câu nói của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu chính xác hoàn toàn trong mọi trường hợp.
 
© Lê Diễn Đức
 
 

Bài bình luận

Bài báo nầy được đăng tải trên Vietnamnet.Đây là lời thú nhận của CSVN.Vì vậy quí vị nên chuyển cho báo chí Việt Nam hải ngoại đẳng tải cho tất cả người Việt hải ngoại hiểu và để họ không còn mơ hồ gì về mấy trò lừa bịp của CSVN về chuyện Trường Sa và Hoàng Sa 40 năm Hải chiến Hoàng Sa: Khi nước lớn quyết ra tay -Trong bối cảnh một nước Việt Nam thống nhất và có chiều hướng thân Liên Xô sắp thành hình, Bắc Kinh quyết định ra tay trước, chiếm lấy toàn bộ quần đảo Hoàng Sa. Hải chiến Hoàng Sa năm 1974 để lại cho Việt Nam nhiều bài học quý, cũng đồng thời đặt ra yêu cầu phải có thay đổi trong cách hành xử với nước lớn, đặc biệt là ở vấn đề nhạy cảm. Lịch sử cho thấy, trong hơn 4000 năm dựng nước và giữ nước, đã có gần 1000 năm chúng ta chịu sự đô hộ của phong kiến phương Bắc cùng vô số lần bị xâm lược khác. Vị trí địa lí gần kề Trung Quốc – quốc gia duy nhất tự thân nó là một nền văn minh là bất di bất dịch nhưng chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua “lời nguyền” này nếu có cách tiếp cận hợp lý, nhất là về khía cạnh địa chính trị, ngoại giao. Nhưng trước hết, Việt Nam cần phải trung thực với lịch sử, với chính bản thân mình. Cùng nhìn lại sự kiện Hải chiến Hoàng Sa 40 năm trước để rút ra bài học. Các ông lớn bắt tay nhau 40 năm nhìn lại, hải chiến Hoàng Sa được đặt trong bối cảnh những rạn nứt trong mối quan hệ Trung – Xô, đồng thời là sự ấm lên trong quan hệ Trung – Mỹ. Sau những mâu thuẫn không thể giải quyết dẫn đến cuộc xung đột biên giới Trung – Xô năm 1969, Trung Quốc ngày càng xích lại gần “người bạn mới” Hoa Kỳ mà đỉnh cao là chuyến thăm Trung Quốc của Tổng thống Richard Nixon vào tháng 2 năm 1972. Ảnh tư liệu. Sau khi kí Hiệp định Paris (01/1973), Mỹ tiến hành rút quân khỏi miền Nam Việt Nam. Mỹ còn đồng thời rút khỏi các đảo, quần đảo chiếm đóng trước đây, kể cả Hoàng Sa và Trường Sa và xem việc phòng bị các đảo này là chuyện riêng của Việt Nam Cộng hòa (VNCH). Trong bối cảnh một nước Việt Nam thống nhất và có chiều hướng thân Liên Xô sắp thành hình, Bắc Kinh quyết định ra tay trước, chiếm lấy toàn bộ quần đảo Hoàng Sa. Căng thẳng bắt đầu xuất hiện và leo thang từ ngày 11 tháng 1 đến ngày 19 tháng 1 năm 1974, trận hải chiến chính thức bắt đầu. Các tàu phía VNCH dù có tải trọng lớn, trang bị mạnh nhưng do tốc độ chậm lại cồng kềnh nên khó khăn trong việc đối phó với các tàu Trung Quốc nhỏ và nhanh hơn. Thế trận dần rơi vào bất lợi, VNCH buộc phải rút quân sau một ngày chiến đấu, Trung Quốc chiếm được Hoàng Sa trong ngày hôm đó. Ngay sau trận chiến, VNCH ra lệnh tập hợp lực lượng chuẩn bị phản công giành lại Hoàng Sa. Tuy nhiên, không một đợt phản công nào được tiến hành và Trung Quốc nghiễm nhiên chiếm giữ Hoàng Sa cho đến hôm nay. Mỹ khi ấy đã giữ thái độ “không phản ứng rõ rệt, im lặng, không can thiệp” nhưng thực chất đã ngầm gây sức ép lên chính quyền Thiệu trong kế hoạch tái chiếm Hoàng Sa sau đó. Mỹ một mặt muốn giữ mối quan hệ mới chớm nở với Trung Quốc mặt khác muốn khoét sâu thêm sự chia rẻ giữa các nước xã hội chủ nghĩa. Bằng một thái độ lạnh nhạt, Mỹ và các đồng minh của mình đã cảnh báo Sài Gòn không nên đưa vấn đề Hoàng Sa ra Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc. Liên Xô không ra thông báo chính thức chỉ trích, nhưng báo chí nước này lại hết sức sôi nổi, trong đó có tờ Sự thật, cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Liên Xô. VNDCCH không thể hiện bất kì một phản ứng nào trước hành động của Trung Quốc. Bởi bất kì một sự phản ứng nào, cũng sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối quan hệ giữa hai nước. Trung Quốc, dù có mâu thuẫn với Liên Xô và “đi đêm” với Mỹ, nhưng vẫn hỗ trợ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Chính phủ VNDCCH khi ấy đã có một quyết định khôn ngoan. Bởi theo nhà nghiên cứu Trung Quốc lão thành Dương Danh Dy “Việc không nói để không ảnh hưởng tới sự nghiệp thống nhất đất nước thì rõ rồi. Nhưng việc không nói còn làm cho Ban Lãnh đạo Trung Quốc chủ quan, nghĩ rằng VNDCCH coi nhẹ vấn đề biển đảo mà không tìm cách đánh chiếm luôn quần đảo Trường Sa nữa”. Như vậy, việc VNDCCH không lên tiếng khi ấy là một sự im lặng có tính toán. Câu hỏi được đặt ra là, tại sao lại là Việt Nam mà không phải nước khác nằm trong chiến lược bành trướng của Trung Quốc? Vị trí địa lý nằm gần kề, truyền thống bành trướng, tham vọng quá lớn cùng những điều kiện hết sức thuận lợi bên trong lẫn bên ngoài đã thúc đẩy việc Trung Quốc lựa chọn Hoàng Sa như là một mục tiêu khả dĩ. Lời nguyền địa lý – “lời nguyền” bất khả phá? Ta thử lấy hình ảnh con gà trống để ví von Trung Quốc và các nước xung quanh. Khi đó, thân con gà trống sẽ là Trung Quốc, Triều Tiên sẽ là chiếc mỏ và Việt Nam là chân của con gà. Cách so sánh này cho thấy tầm quan trọng chiến lược của Việt Nam đối với Trung Quốc, đặc biệt là vấn đề an ninh. Mặt khác, còn chỉ ra một thực tế, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, đó là trong hàng nghìn năm qua Việt Nam đã phải gánh trên vai “sức nặng” của Trung Quốc. Vấn đề là, Việt Nam nếu có muốn cũng không bao giờ có thể thoát khỏi tình trạng này, bởi vị trí địa lí là đặc thù riêng và gắn chặt với vận mệnh của mỗi quốc gia. Theo Giáo sư Carl Thayer, Việt Nam đã bị chi phối bởi “lời nguyền địa lí”. Theo đó, Việt Nam không còn cách nào khác ngoài việc học cách chia sẻ số phận của mình với Trung Quốc. Sự đe dọa từ Trung Quốc đã được chứng thực qua hàng nghìn năm lịch sử. Nó không chỉ xuất phát từ sự kế cận về địa lý mà còn từ sự bất tương xứng sức mạnh giữa hai nước. Trung Quốc rộng gấp 29 lần Việt Nam, dân số Việt Nam, dù xếp thứ 14 trên thế giới, cũng chỉ bằng một tỉnh trung bình của Trung Quốc. Và dù trong những năm qua, Việt Nam đã có những nỗ lực đáng kể trong phát triển kinh tế cũng như nâng cao sức mạnh quân sự, khoảng cách giữa Việt Nam và Trung Quốc ngày càng xa. Xem các bài cùng chủ đề 40 năm Trung Quốc xâm chiếm Hoàng Sa Vì sao Trung Quốc chiếm Hoàng Sa năm 1974? Sau 40 năm nhìn lại hải chiến Hoàng Sa Trong mối quan hệ với Trung Quốc, Việt Nam kiên trì theo đuổi 3 mục tiêu lớn. Một là duy trì các chuyến thăm cấp cao và cấp nhà nước như một công cụ ngoại giao để giải quyết các vấn đề chung còn khúc mắc giữa theo nguyên tắc hai bên cùng có lợi. Trong đó, lợi ích của Trung Quốc phải phù hợp và không gây tổn hại cho phía Việt Nam. Hai là nỗ lực đa phương hóa trong hợp tác, đưa Trung Quốc vào một mạng lưới hợp tác đa phương. Và cuối cùng, cũng là một trong những mục tiêu nhằm giữ vững chủ quyền Việt Nam. Một khía cạnh mới bổ sung vào “lời nguyền địa lý” mà Việt Nam đang gánh chịu chính là kinh tế. Việt Nam hi vọng, sự phụ thuộc về kinh tế, dù không tương xứng, cũng sẽ làm giảm nguy cơ Trung Quốc tấn công quân sự Việt Nam, đặc biệt là trên biển Đông trong tương lai. Trên tất cả, mối bận tâm chiến lược quan trọng của lãnh đạo Việt Nam là như thế nào sử dụng các đòn bẩy ngoại giao, quan hệ kinh tế và quan hệ quân sự để duy trì độc lập, tự chủ của mình và ngăn chặn nguy cơ bị kéo vào quỹ đạo của Trung Quốc. Nhưng như vậy liệu đã đủ? Còn nữa? •Duy Linh – Thuận Phương

Ông Lâm Lể Trinh ,một cựu giáo sư Luật và củng là cựu nghị sỉ VNCH đả viết một loạt bài phân tích về CS đăng trên báo Khởi Hành vào khoảng năm 199.. gì đó.Trong đó ông đả phân tích chi tiết ,tường tận về chủ nghỉa CS và cuối cùng ông đả kết luận. CS là một đại họa của loài người và CSVN là ĐẠI HỌA CỦA DÂN TỘC vì trong lịch sử 2.000 năm của VN.Chưa bao giờ dân tộc VN phải trải qua nhiều khổ nạn như thế. Khi ông viết bài bào nầy thì chỉ nói đến người Việt tị nạn.Nhưng nếu hôm nay ộng thêm khoảng 1 triệu cô dâu Việt ờ Hàn Quốc ,Tàu Tưởng, Tàu Mao và cả triệu LAO NÔ Việt ở nước ngoài nửa thì sẻ là ĐẠI ĐẠI HỌA.