You are here

Quốc Hội cần tái cơ cấu lại đống "phân" của mình !

 

Kami
-
Người Đại biểu Quốc hội (ĐBQH) trong các quốc gia  theo  chế độ nghị viện là người do nhân dân bầu ra để thay mặt họ làm việc trong Quốc hội, với nhiệm vụ hết sức quan trọng là lập pháp và kiểm tra, giám sát các hoạt động của cơ quanh Hành pháp (Chính phủ). Ở  các nước dân chủ, được mang danh Đại biểu nhân dân là một niềm vinh dự lớn đối với các chính trị gia, vì họ cái danh hiệu đó là do được cử tri lựa chọn thông qua các điều kiện tài, đức trình độ của mỗi chính trị gia cộng với chủ trương, cương lĩnh tranh cử của đảng  mà họ là thành viên trong một cuộc bầu cử  tự do, đa đảng công bằng và dân chủ. Ngược lại người Đại biểu của nhân dân cũng có trách nhiệm vô cùng lớn, là người đại diện và còn là chỗ dựa cho cử tri về mọi mặt trong cuộc sống.

 

Các ông nghị Việt nam: Ngủ và gật

 
Ở Việt nam thì khác, do là một quốc gia theo thể chế chính trị toàn trị được tổ chức rất tinh vi, chính quyền nhà nước duy trì quyền lực chính trị bằng các công cụ như bạo lực chuyên chế như cảnh sát, an ninh và các biện pháp tuyên truyền độc quyền qua các phương tiện truyền thông, các quy định và các hạn chế về tự do ngôn luận, việc sử dụng sự giám sát bằng truyền thông và việc sử dụng phổ biến các chiến thuật khủng bố. Do vậy về danh nghĩa thì các Đại biểu Quốc hội Việt Nam là người được cử tri Việt Nam trực tiếp bầu ra theo nguyên tắc phổ thông, bình đẳng, trực tiếp và bỏ phiếu kín. Các đại biểu được bầu chịu trách nhiệm trước cử tri bầu ra mình và trước cử tri cả nước với nhiệm vụ giám sát, quyết định những chính sách cơ bản về đối nội và đối ngoại, các nhiệm vụ kinh tế, xã hội, quốc phòng, an ninh, những nguyên tắc chủ yếu của bộ máy Nhà nước, về quan hệ xã hội và hoạt động của công dân.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết, mà thực chất  cách tổ chức chính trị ở Việt Nam được sắp xếp theo theo trục dọc với Đảng Cộng Sản giữ địa vị trên hết, ở Việt nam không áp dụng mô hình tam quyền phân lập như các tổ chức chính phủ dân chủ nghị viện khác. Điều đó dẫn tới Quốc hội Việt nam cơ quan quyền lực cao nhất theo quy định của Hiến pháp đến nay thì các đại biểu là đảng viên cộng sản - đảng chính trị hợp pháp duy nhất trong Quốc hội  luôn có tỉ lệ từ 90% trở lên, số đại biểu Quộc hội là người ngoài đảng chiếm số lượng ít ỏi, chỉ mang tính chất trang trí, che đậy sự toàn trị. Từ đó các cuộc bầu ĐBQH đều là mang tính hình thức theo nguyên tắc "đảng cử, dân bầu và đảng quyết định ai sẽ được là ĐBQH". Chính vì thế các đại biểu Quốc hội do đảng lựa chọn và dựng lên nên đương nhiên họ phải có trách nhiệm phụng sự cho người đưa họ vào nghị trường, đó là đảng CSVN.

'Còn cụ thể vì sao cần có Luật Nhà văn thì tôi chưa nghĩ ra” ông Nguyễn Minh Hồng Tiến sĩ – Bác sĩ – Nhà văn - Đại biểu Quốc hội khóa XII

Có lẽ vì thế mà trách nhiệm, đặc biệt là nhận thức và trình độ của các đại biểu Quốc hội hiện nay là một vấn đề đáng báo động, vì cứ xem những chuyện tiếng tăm xôn xao dư luận xã hội với những phát biểu ngớ ngẩn quá sức tưởng tượng của nhiều người của một số đại biểu Quốc hội Việt nam thì sẽ thấy. Tại Quốc hội khóa XII vừa qua, đại biểu Quốc hội Trần Tiến Cảnh với câu nói để  đời "những nước có IQ cao thì làm ĐSCT, như vậy có ý là Việt Nam ta cũng có IQ cao thì ta cũng làm ĐSCT…" trong khi IQ của bản thân đại biểu Trần Tiến Cảnh còn chưa phân biệt nổi giữa đường sắt cao tốc và đường sắt đô thị (!?). Và mấy ngày gần đây của mấy ông nghị là trí thức - đại biểu Quốc hội khóa XIII, lại bắt đầu  khuấy động dư luận bằng các phát biểu cực kỳ vô trách nhệm , thiếu kiến thức và vô duyên. Như câu trả lời “... Còn cụ thể vì sao cần có Luật Nhà văn thì tôi chưa nghĩ ra” của ông Nguyễn Minh Hồng Tiến sĩ – Bác sĩ – Nhà văn - Đại biểu Quốc hội khóa XII - (Phó Chủ tịch Hội Nghị sỹ sức khỏe của Quốc hội khóa XII), cũng có lẽ vì cái dại này mà ông ta đã bị cộng đồng bloggers đập lại bằng một loạt cái luật kỳ quái tương tự, điển hình như đề nghị Quốc hội thông qua cái Luật Đi ỉa là một ví dụ.

Gần đây nhất, theo VNN cho biết tại phiên thảo luận hội trường sáng 17/11.2011 Đại biểu Hoàng Hữu Phước Thạc sĩ kinh doanh Quốc tế đã gây chú ý với câu mở đầu bài phát biểu: “Đề nghị Quốc hội loại bỏ Luật lập hội và Luật biểu tình khỏi danh sách dự án luật” mà theo ông Phước thì “Đa số công dân sẽ không ủng hộ” và Luật biểu tình thì càng không cần. Không chỉ có thế, theo ông Hoàng Hữu Phước thì cần phải loại bỏ 2 luật này ra khỏi chương trình nghị sự  của Quốc hội trong suốt khóa XIII và nếu cần thiết phải loại bỏ vĩnh viễn khỏi đời sống chính trị của xã hội Việt Nam với lý do “Việt Nam chưa phải là siêu cường kinh tế để có thể đài thọ cho một sự ô danh”. Trong lúc ai ai cũng biết vấn đề xây dựng và thông qua Luật Biểu tình là vấn đề cấp bách, cần thiết tới mức Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã giao cho Bộ Công An dự thảo Luật biểu tình để trình Quốc hội khóa XIII thông qua trong thời gian ngắn nhất, sau khi xảy ra 16 cuộc biểu tình tuần hành chống Trung quốc  của những người yêu nước xảy ra trong các tháng 6, 7, 8 .2011 tại Hà nội và Sài gòn. Gía như nội dung phát biểu trên là của một ông xe ba gác, hay một bác chạy xe ôm lúc nhàn rỗi đợi khách tám chuyện thì không đáng phải bàn. Nói như vậy chứng tỏ sự ấu trĩ về tư duy chính trị của họ, nó cũng là chuyện đương nhiên vì nghề nghiệp của họ không cần thiết  bắt buộc có sự hiểu biết về vấn đề này. Điều này có thể thông cảm được.

Nhưng với ông Hoàng Hữu Phước, một doanh nhân trình độ Thạc sĩ kinh doanh Quốc tế, với cương vị Đại Biểu Quốc hội (với quá nhiều chuyện tai tiếng của biểu hiện tâm thần, hội chứng rối loạn nhân cách Narcissus) - một thành viên cơ quan Lập pháp mà phát biểu như vậy, chứng tỏ ông không có đủ các kiến thức chính trị tối thiểu về quản lý nhà nước, đó là sự hiểu biết về khái niệm Hiến pháp.

ĐB Hoàng Hữu Phước

Nói như vậy là vì, việc thảo luận và thông qua Luật biểu tình là điều bắt buộc phải làm, vấn đề là làm vào thời điểm nào mà thôi, chứ không có  chuyện bàn tới vấn đề bỏ hay vĩnh viễn không làm Luật Biểu tình. Bởi các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do hội họp,tự do lập hội, tự do biểu tình là 5 quyền cơ bản của công dân được ghi rõ trong các văn bản Hiến pháp 1959, 1980, 1992 và xin ông Hoàng Hữu Phước căng mắt to để đọc và ghi nhớ rằng Hiến pháp là bộ luật cao nhất, là một hệ thống quy đinh những nguyên tắc chính trị căn bản và thiết lập kiến trúc, thủ tục, quyền hạn và trách nhiệm của một chính quyền nhà nước. Đồng thời cũng có nghĩa là khi ban hành các luật, các văn bản dưới luật ... của một chính quyền nhà nước không được vượt quá quyền hạn của mình trong giới hạn của Hiến pháp cho phép. Cụ thể trong Luật Biểu tình, khi xây dựng hay thông qua thì Quốc hội có thể siết chặt các điều khoản của Luật và Chính phủ có thể ban hành các nghị định hay các văn bản dưới luật để áp dụng tùy theo tình hình thực tế, nhưng tuyệt đối không được cầm. Bởi cấm biểu tình là vi phạm Hiến pháp (Vi hiến).

Điều ngạc nhiên nhất là theo VNN  cho hay, với một phát biểu mang tính chất vi hiến của một vị ĐBQH, được phát biểu công khai trong cuộc họp của cơ quan Lập pháp nước Cộng hòa XHCN Việt nam ngày 17.11.2011. Vậy mà ý kiến quái quỷ  vi hiến nói trên của Đại biểu Hoàng Hữu Phước lại được đa phần các ĐBQH - nhà Lập pháp khác  đồng tình và ủng hộ, chỉ có Đại biểu Dương Trung Quốc là người duy nhất phản đối và ủng hộ dự án luật.(!?)

Do cách thức tổ chức và cách thức chọn lựa các ĐBQH như nói ở trên mang tính cơ cấu, sắp đặt sẵn của đảng, nên thực chất trong số các ĐBQH Việt nam nói riêng và bộ máy quản lý nhà nước nói chung hiện nay sẽ có rất ít người có đức có tài vì họ khó tồn tại và được những kẻ cầm quyền vốn dĩ ít học tài hèn chấp nhận, mà chủ yếu lcác ĐBQH bây giờ đều là lũ người dốt nhưng nhiều tiền và xảo quyệt với phương châm còn đảng thì còn mình. Như ông Nguyễn Đình Hương - Nguyên phó trưởng Ban Tổ chức TƯ, khi nói về tình hình sử dụng nhân tài (người có trí tuệ, tư duy, năng lực, tầm nhìn…) rất hạn chế ở Việt nam, đã nói thẳng nguyên nhân, đó là “Dùng kẻ dốt thì dễ sai khiến”. Do vậy mấy kẻ mang danh ĐBQH như Trần Tiến Cảnh, Nguyễn Minh Hồng, Hoàng Hữu Phước... là một vài ví dụ điển hình của lũ dốt nhưng dễ sai khiến đang giữ trọng trách trong bộ máy cầm quyền ở Việt nam hiện nay. Bọn họ mang danh là trí thức, với không ít học vị, học hàm không nhỏ được in đầy trên danh thiếp, nhưng kiến thức thì không đáng một dúm chữ đánh rơi, đánh vãi của những vị nhân sĩ trí thức trung thực và tài năng khác. Đừng quên ĐBQH là chính trị gia, là một nghề danh giá đòi hỏi có kiến thức thực sự, một chính trị gia tối thiểu phải có đủ trí thức, trí tuệ và tài năng chứ không chỉ biết ngồi gật với mớ kiến thức ăn đong, chắp vá.

Loại Đại biểu Quốc hội mang danh trí thức như mấy kẻ này, khi xưa Mao Trạch Đông gọi là những cục phân quả cũng không oan.

Nên nhớ cục phân mà bác Mao nói ở đây có nghĩa là từ chỉ chất cặn bã do người hoặc động vật bài tiết ra theo đường ruột hoặc hậu môn, đó là nói theo kiểu lịch sự của Từ điển  tiếng Việt khi định nghĩa từ phân là như vậy, còn nói theo một cách dân dã thẳng tưng thì cục phân có nghĩa là cục kư't.

Một tổ chức kể cả Quốc hội là cơ quan quyền lực (dù là giả vờ) cao nhất, mà đa số các  nhà lập pháp - ĐBQH không đủ trình độ để hiểu và phản đối, ngược lại lại đồng tình một ý kiến vi phạm Hiến pháp trong một cuộc họp thông qua một bộ luật thì quá nguy hiểm cho vận mệnh quốc gia.

Chả trách gì đất nước Việt nam cứ ngày càng lụn bại mãi. Không hiểu cứ kiểu thế này kéo dài rồi họ sẽ đưa đất nước chúng ta đi về đâu?

Xin đề nghị Uỷ ban Thường vụ Quốc hội xem lại chất lượng và có kế hoach tái cơ cấu  lại đống "phân" của mình !

Ngày Nhà giáo, 20 tháng 11 năm 2011

--------------------------
*Đây là trang Blog cá nhân của Kami. Bài viết không thể hiện quan điểm của Đài Á châu Tự do RFA
 
 

Bài bình luận

Kami chửi đã quá. Hoan hô Kami !

Co Quoc Hoi cua nuoc dan chu van minh nao, hau het cac Dan Bieu ("Dai Bieu Quoc Hoi ") hau het la nguoi cua co quan hanh phap nhu o nuoc CHXHCN Viet-Nam ? !!! Mot can bo tuyen giao tinh ( Tien si ) day chinh tri cho gioi hoc thuc trong tinh lay lam tu hao noi :O nuoc ta ,Hanh phap,Lap phap,Tu phap la mot (1).... Tat ca ho la cua Dang do Dang,vi Dang

ĐÂY là QUỐC HỘI thông minh nhất trên trái đất và đoàn kết dưới khẩu hiệu (CHÚNG TA CÙNG GẬT, ngu sao mà kiến nghị cho mất thời giờ)các ma đại biểu QUỐC HỘI VN có dân nào bầu đâu mà bảo họ vì dân vì nước , đây là những con NGÁO ộp kg hơn kg kém, đảng CSVN tự bịa ra rồi chúng nó hội họp nói láo bịp lẫn nhau để chia chát quyền lợi , cả nước VN ai có quan tâm vận mạng đất nước điều biết trò hề nghịch ngỡm này, buồn cho nước VIỆT bao nhiêu năm chịu đựng vì thực dân, vì chiến tranh , vì bị HÁN tặc cướp giết ngư dân ,và hiện nay đang cai trị bỡi chính những kẻ xưng hô là người VIỆT NAM nhưng họ lại đè đầu cỡi cổ ác ôn với người VIỆT , đó chính là lũ gian ác CSVN

Kami chửi hay quá, không biết mấy ông ĐBQH VN có sáng mắt ra không.

Kami à, Bài viết của Kami hay lắm. Tuy vậy, vẫn chưa lột tả được nguyên nhân chánh yếu là tại sao cái đám nghị viên quốc hội đó mang đủ thứ bằng cấp, chức vụ mà nói năng không xong, kiến thức ba mứa, hành xử như cái mộc khoai lang ngày xưa. Lý do là họ giống “bác” đảng của họ. Hồ chí Minh ngày xưa là tên bồi tàu kiếm cơm, xin học trường bảo hộ để ra làm quan cho Pháp, nhưng bị Pháp chê. Hận đời, họ Hồ bèn làm đệ tử Marx-Lenin- Stalin- Mao, đem chủ nghĩa cộng sản về hại nước giết dân trả thù. Đệ tử của Hồ hầu hết xuất thân từ hạng bần nông, chân lấm mắt toét, chăn trâu, ở đợ, hoạn lợn, cai đồn điền, băng đảng, trộm cấp, đĩ điếm. Cá nhân ông Hồ ăn cắp bản tuyên ngôn độc lập của Mỹ, đọc xong thì bỏ xó. Hiến pháp cũng vậy, ban hành rồi bỏ xó, bỡi cả lũ dốt đặc thì biết gì. Họ chỉ biết duy nhứt một việc là nói dối, tức là nói một đàng làm một nẻo. Bản chất của ông Hồ và đệ tử cộng sản là như vậy. Thế thì cái đám con cháu của Hồ cũng làm học giả chớ có học thật đâu. Bỡi họ học theo gương “bác” đảng, tức là học một đàng nói một nẻo, hoặc nói một nẻo làm một đàng. Chỉ có người khùng hoặc mất lương tri mới tin mà theo Hồ và cộng sản. Mấy ngày qua tin tức khá sốt dẻo: Mỹ trở lại Á châu Thái Bình dương và sẽ ở lại lâu dài. Báo chí, truyền thông đã nói nhiều, Dân Nam không cần nêu thêm chi tiết. Nhưng có mấy điểm đáng lưu ý là Mỹ- Úc ký hiệp ước quân sự, cho phép Hoa kỳ đặt căn cứ quân sự ở Bắc Úc, tàu chiến kể cả tàu nguyên tử được cập cảng Tây Úc. Singpore cũng cho Mỹ đưa tàu chiến vào cảng khi cần và tiếp tục hợp tác quân sự. TT Obama đã nói:”Thế kỷ 21 là thế kỷ Á châu Thái bình dương, Hòa kỳ trở lại, bước tới và sẽ ở lại lâu dài, thực thi trọn vẹn sứ mạng lãnh đạo khu vực này”. Obama một mặt ca ngợi sự “chổi dậy” của Trung quốc, mặt khác cảnh cáo Tàu cộng là chế độ độc đảng dù thịnh vượng nhưng không được tự do thì vẫn là hình thức đói nghèo”. Obama còn đóng cây đinh chót trên nắp hàng cộng sản là: "History is on the side of the free - free societies, free governments, free economies, free people. And the future belongs to those who stand firm for those ideals in this region and around the world”. (Tạm dịch:“Lịch sử đứng về phía tự do – xã hội tự do, chánh phủ tự do, kinh tế tự do, nhân dân tự do. Và tương lai là của những người giữ vững lý tưởng này, trong khu vực này và cả trên toàn thế giới”). Câu nói này nhắc thế giới nhớ lại sách lược “chặt ra từng khúc để tiêu diệt” như hai lần Hoa kỳ chặt Iraq ra từng phần dội bom tiêu diệt. Nhìn lại quá khứ thời sau Đệ nhị thế chiến, phong trào và chủ nghĩa cộng sản chỗi dậy rất mạnh. Hoa kỳ chống đỡ, nhưng vẫn có ý hòa hoãn, tự vệ chớ không đối đầu trực diện, đánh sập cộng sản. Hoài bảo của Mỹ là không xâm lăng, ăn cướp bất cứ quốc gia nào mà chỉ đặt nặng lý tưởng bảo vệ Tự do, Dân chủ, Nhân quyền, Phát triễn và Thịnh vượng chung cho toàn thế giới. Do đó trận chiến Đại hàn, Mỹ và đồng minh chỉ đẩy lui Kim nhật Thành và phe Mao về bên kia biên giới mà không thừa thắng đánh qua biên giới bắc Hàn hay Trung cộng. Thời kỳ đó, Mỹ đặt trọng tâm giúp bảo vệ, tái thiết phe tự do như Nhựt, Tây Đức, Đài loan, Singapore, Phi luật tân, Miền Nam Việt nam Cộng hòa, v.v. Nhưng Hồ chí Minh và cộng sản Bắc Việt quá hung hăng, hiếu chiến, cộng thêm quan thầy Mao mượn tay Hồ và Hà nội giết dân Việt càng nhiều càng hay. Sau cùng Mỹ phải đưa quân vào giúp Miền Nam tự vệ, bảo vệ tự do cho VNCH giống như họ đã làm với Nam Hàn. Tiếc là ông Hồ và cái đám khùng điên Bắc Việt đã hung hăng, quyết tâm - thay “ông Mao” của họ - đánh Mỹ cho đến người Việt cuối cùng. Vì vậy, Mỹ phải tìm cách bỏ Việt Nam cho khoẻ, để dụ Mao vào ăn Mc Donald và uống Coca-cola, thực hiện sách lược chia Mao và Stalin ra làm hai, dễ chặt sau này. Để thực hiện chiến lược này, ưu tiên một là biếu hai miền Nam Bắc Việt Nam cho Tàu. Mỹ dội bom Miền Bắc đủ chết sơ sơ, buộc Hà nội vào bàn hội nghị và Mỹ rút quân. Nếu Mỹ muốn thắng thì chỉ cần dội bom Hà nội thêm vài tuần, hoặc hai tháng nữa là xong. Nhưng chiến thắng Hà nội thì không thể thực hiện chặt khối cộng là làm hai theo sach lược đã định. Đó là lý do Mỹ KHÔNG MUỐN THẮNG, chớ không phải Hà nội “anh hùng chiến thắng” đế quốc Mỹ như mấy anh chị cả quỷnh Bắc Hà - tự thổi ống đu đủ cho nhau - tưởng bỡ đâu. Xin mở ngoặc: “Năm 1975, Hà nội có cơ hội bằng vàng, bỏ súng xuống, ôm lấy Miền Nam, thực thì Hiệp định Paris, hòa giải, hòa hợp, chung sức tái thiết, phục hưng Việt nam, thì nước nhà đã giàu mạnh như Hàn quốc, Đài loan, Singapore. Tiếc là Hà nội không khôn như phe Bắc Mỹ thắng trận đã đứng nghiêm, chào kính phe Nam Mỹ bại trận, giải hòa, bắt tay nhau lo xây dựng Hoa kỳ thành cường quốc, văn minh số một thế giới. Đó là cái giá phải trả của dân tộc có bốn ngàn năm văn hóa nhưng không khôn”! Đóng ngoặc. Sau khi trút bỏ gánh nặng Việt nam, Mỹ giúp A phú Hãn chống Liên xô, và mở ra trận chiến chạy đua vũ khí “star war”. Anh khổng lồ cộng sản “Mút – cu” đuối, rút bỏ A phú hãn, hết tiền viện trợ cho đàn em Đông Âu. Sau cùng thì Liên sô, Đông Âu sụp. Mỹ khoẻ re, không tốn tốn máu xương và tiền bạc mà đánh xập cái nôi cộng sản Liên sô như lộ trình chiến lược đã đề ra. Nhưng cái anh chàng Bin Laden, bọn khủng bố Al Qaeda, và phe Hồi giáo cực đoan Taliban phản bội Mỹ. Chúng trỗi dậy, trực tiếp đánh phá Hoa kỳ và khối tự do, hầu hủy diệt tự do, dân chủ và văn minh thế giới. Mỹ phải tạm gác chuyện Á châu, để Mao qua một bên, lo giải quyết chuyện Hồi giáo trước. Hiện nay Iraq, A phú hãn, Bin Laden, Taliban, Al Qaeda, Libya coi như xong. Mùi hương cách mạng Hòa Lài lan tõa tốt. Trung đông, bắc Phi đã và đang tiến vào con đường dân chủ hóa. Hoa kỳ và phe tự do không còn lo sợ nữa. Từ khi Hoa Kỳ đánh Iraq, con cháu Mao, Hồ tưởng bỡ rằng Mỹ sẽ sa lầy và chết như cuộc chiến Việt Nam. Lợi dụng thời gian Mỹ vắng bóng ở Á châu, con cháu Mao nổi lên quậy tứ tung. Hán cộng gia tăng đánh Mỹ và thế giới qua ngõ kinh tế, kềm giá đồng nguyên mức thấp diệt kinh tế Mỹ, đầu độc thế giới bằng mọi loại hàng hóa, dược phẩm, thực phẩm nhiễm độc, tung tiền chiếm đoạt tài nguyên nhiều nước, v.v. Dân Tàu càng ngày càng tham lam, phách lối, xem thế giới chẳng ra gì, ai cũng ghét. Bắc kinh quậy sóng Biển đông, lấn áp Phi châu và các quốc gia nhược tiểu, thế giới bất an. Đây là lúc Mỹ lôi trong học tủ ra bản chiến lược cũ chưa hoàn tất của thời cuối thập niên 1960/đầu 1970, chuẩn bị dạy tàu Mao và con cháu Hồ bài học chia để chặt. Đó là lý do Mỹ trở lại Á châu Thái bình dương. Hy vọng Hoa kỳ sẽ đạt được mục tiêu diệt xong cộng sản Á châu, vĩnh viễn chôn chặt chủ nghĩa sai lầm, ác độc đã làm chết hàng trăm triệu người. Dứt điểm Tàu cộng, Việt cộng, Hàn cộng thì Á châu Thái bình dương mới được tự do, dân chủ, hòa bình, thịnh vượng lâu dài, hoàn tất trọn vẹn chiến lược và lộ trình của Mỹ thời Nixon thăm Mao. Thử nhìn chung quanh Trung cộng. Bốn sắc dân Tạng, Mông, Hồi, Mãn bị Hán cộng trù dập, giết hại và đồng hóa nhưng vẫn chưa xong. Đó là mầm đại họa, chờ cơ nổi dậy. Đặc biệt dân Hồi được Thổ nhĩ Kỳ (phe NATO) hỗ trợ. Nga chẳng ưa gì Tàu. Kế tiếp là Miến Điện bắt đầu bỏ Tàu theo dân chủ. Bà Suu Kyi sẽ trở lại chính trường. Tân Bộ trưởng Quốc phòng Miến không đi chầu Bắc kinh mà đến Việt nam, gián tiếp báo cho Hà nội biết Miến bỏ Bắc kinh, đổi màu, theo Mỹ để có tự do. TT Obama đã điện thoại cho bà Suu Kyi và sẽ gởi bà ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton qua Miến trong những ngày tới. Rồi thêm Thái lan, Singapore, Ấn độ, Úc, Tân tây lan, Nhựt, Nam Hàn, Phi luật tân, Đài loan vây quanh. Trung cộng cô đơn, lạnh lẽo, chỉ còn hai đệ tử là Bắc Hàn và Việt cộng. Với sự lãnh đạo của Mỹ bằng vòng rào vây chặt Trung quốc, liệu con cháu Mao, Hồ, Kim nhật Thành chống đỡ nỗi không? Bên cạnh đó khối Nato vẫn là đồng minh Mỹ. Biết rằng tiềm lực quân sự Trung cộng phát triển mạnh mấy năm qua, tiền bạc dồi dào, trong lúc kinh tế Hoa kỳ bị suy thoái. Nhưng nếu hàng hóa Tàu không thể xuất cảng mạnh như trước đây, dân Tàu trong nước sẽ ra sao? Bên cạnh đó kỹ thuật và vũ khí của Mỹ đi trước Trung quốc hàng chục năm. Cộng thêm thế giới ngày nay chán ghét và lo sợ bản chất tham lam, ít kỷ, phách lối của nhà Hán. Yếu tố quan trọng nữa là chánh sách một con làm thanh niên Tàu nhát sợ, mức độ giàu nghèo cách biệt càng làm dân chán ghét chế độ. Đó là những dấu hiệu cho thấy ba chế độ cộng sản độc tài, độc đảng Á châu rồi đây sẽ bị diệt vong. Việt nam khôn ngoan thì nên sớm tự cắt ruột đổi màu. Chuyển từ màu máu độc tài, độc đảng sang màu vàng tự do, dân chủ, đa đảng, đa nguyên. Đó là con đường tốt, hợp mục tiêu Mỹ. Bỡi vì Mỹ phải “oánh” sập cộng sản Bắc kinh và Hà nội để lấy lại danh dự cho chính nước Mỹ và đồng minh VNCH ngày xưa. Chứng minh cho thế giới thấy Mỹ không chạy bỏ Á châu cho cộng sản như mọi người lầm tưởng. Người viết không tin là Mỹ trở lại Á châu Thái bình dương lần này sẽ để cái băng cờ đỏ Hà nội và con cháu nhà Hồ tiếp tục xem thường nước Mỹ và phe tự do. Đúng sai chưa biết, nhưng Mỹ trở lại Á châu Thái bình dương là cơ hội bằng vàng cho phe dân chủ trong nước tập hợp toàn lực đứng lên trong khi con cháu “bác Hồ” chuẩn bị chạy. Ba ông Tưởng giới Thạch, Lý thừa Vãng và Lý quang Diệu chẳng có được “Cách mạng văn hóa” hay “cách mạng mùa Thu” kiểu Mao Hồ. Ông Tưởng giới Thạch còn bị Mao xếnh xáng đánh thua chạy trối chết. Nhưng 3 ông đó suốt đời biết yêu nước, thương dân. Thử so sánh sự phát triển, lợi tức sau đây: - Năm 1950 Đài loan không có kinh tế. Năm1960 lợi tức đầu người USD170 (thua Miền Nam lúc đó). Năm 2010 GDP per capita khoảng US$37.000/năm. Dự trữ ngoại tệ 400 tỉ USD. - Năm 1954 kinh tế Nam Hàn (Hàn quốc) thua xa Miền Nam lúc đó. Năm 2010 GDP per capita khoảng US$20.757/năm. Dự trữ ngoại tệ 311 tỉ USD. - Năm 1959 Singapore được tự trị, một quốc gia nghèo, nhỏ bé, thiếu tài nguyên, lúc đó thua Miền Nam mọi lãnh vực. Năm 2010 GDP per capita US$43.000/năm. Dự trữ ngoại tệ 300 tỉ USD. - Năm 2010, GDP per capita của: Nhựt = UD$43.000/năm, Mỹ = UD$47,000/năm, Úc = US$42.000/năm, Canada = US$46.000. - Riêng HCM cùng với cái nôi “anh hùng” Hà nội và cái “minh triết” (thổ tả) của ông ấy thì chỉ lo đánh giết, ca tụng chiến thắng, làm chết sơ sơ độ 4 triệu người. Tổng cộng có đến10 triệu vừa chết vừa thương tật. Năm 2010, GDP per capita của VN khoảng US$1,191/năm. Dự trữ ngoại tệ 13 tỉ USD (nợ nước ngoài 32,5 tỉ USD). Mục tiêu 2015 chi có thể được UD$2,100/năm. -Trung cộng rộng lớn, ca tụng “bác” Mao và lố lăng phách lối, nhưng GDP per capita chỉ có US$4.393/năm. Dân Tàu cộng quá nghèo so với Tàu Đài loan, Singapore. Nếu không có Mao, thì ông Tưởng giới Thạch đã đưa nước Tàu lên hàng giàu có, tự do dân chủ không thua Hoa kỳ. Nếu không có Hồ, chánh phủ Quốc gia thời Trần trọng Kim hoặc Trần văn Hữu đã đưa Việt Nam lên hàng văn minh, giàu mạnh không thua Nhựt. Nếu không có 30 tháng 4 năm 1975, Miền Nam VNCH đã hơn hẳn Singapore, Đài loan, Hàn quốc. Kết luận, Hồ và cái phe cờ đỏ (thối tha, tàn ác) đã đẩy Việt nam tụt hậu, ô nhục khủng khiếp. Dân Nam Hải ngoại, 21 Nov 2011

Kiểu này phải lập hội "Hội những nguời vô phuớc vì có Phuớc trong quốc hội" thôi. Quá lạc hậu và đần độn!

Xin quí vị gửi "đồ lót cũ" cho mấy dân biểu có "sĩ" nhưng "vô sỉ" này. Đó là thư phản đối hay nhất không cần lời! Dân biểu "vô sỉ" sẽ hiểu những phát biểu "lếu láo, bưng bô" được người dân phản ứng ra sao!

Rat chi li! Nhung khong biet dia chi thi lam sao? Ai co the giup cho chang? Xin cam on.