You are here

Berlin, Praha, Warszawa: Những ngày kỷ niệm 20 năm không còn chế độ cộng sản!

Ảnh của songchi

Song Chi.
Nhân kỷ niệm 22 năm ngày bức tường Berlin sụp đổ (9.11.1989-9.11.2011), tôi post lại bài viết này đã được đăng trên Diễn đàn Talawas trước đây, khi tôi may mắn có mặt tại Berlin, Praha, Warszawa vào đúng dịp kỷ niệm 20 năm sự kiện lịch sử này.
Berlin – 20 năm bức tường Berlin sụp đổ!
Đến Berlin ngày 8.11.2009, vào buổi tối 9.11 tôi đã hoà cùng dòng người đông đảo tiến về phía Cổng Brandenburger Tor. để chứng kiến Lễ kỷ niệm 20 năm bức tường Berlin sụp đổ.
Trời mưa và lạnh nhưng dòng người vẫn đổ ra đường, háo hức chờ đón buổi lễ. Càng gần đến giờ khai mạc thì dòng người càng đông, có thể nhìn thấy rất nhiều người từ các nước khác đến bên cạnh những người dân Đức. Cuối cùng thì tôi chẳng thể nào chen nổi về phía Cổng Bradenburger Tor, đành phải đi qua phía con đường gần đó, nơi có “bức tường” tượng trưng bởi những tấm domino bằng xốp được trang trí thành các tác phẩm nghệ thuật dựng dọc theo nơi có bức tường chia cắt Đông Tây trước kia và theo dõi buổi lễ… qua những màn hình lớn ngoài trời.
Bên cạnh hàng loạt nguyên thủ của các quốc gia châu Âu, Mỹ, những con người quan trọng gắn liền với sự kiện này 20 năm trước, như Cựu Thủ tướng Hungary Miklos Nemeth, Cựu Tổng thống Nga Mikhail Gorbachev, Cựu thủ lĩnh phong trào Công đoàn Đoàn kết và Cựu Tổng thống Ba Lan Lech Walesa… đều có mặt trên khán đài. Mặc trời mưa, mọi người chăm chú lắng nghe các vị nguyên thủ quốc gia từ Tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy, Thủ tướng Anh Gordon Brown, Tổng thống Nga Dmitry Medvedev, Thủ tướng Đức Merkel, Ngọai trưởng Hoa Kỳ Hillary Clinton… đọc những bài diễn văn đầy xúc động về ý nghĩa của việc bức tường Berlin sụp đổ, sự kết thúc của chủ nghĩa cộng sản tại châu Âu và cuộc chiến tranh lạnh trên thế giới, giá trị của tự do quý giá giành được từ sự tranh đấu đầy dũng cảm của nhân dân Đức và nhân dân các nước thuộc khối xã hội chủ nghĩa cũ tại Nga và Đông Âu… Những từ “tự do”, “dân chủ”, “hạnh phúc”… bằng đủ thứ tiếng khác nhau được thường xuyên nhắc đến.
Rồi cũng đến giây phút mọi người chờ đợi: ông Lech Walesa được vinh dự là người xô đổ tấm domino đầu tiên kéo theo hàng loạt những tấm domino khác… Chắc không phải là sự ngẫu nhiên khi một tấm domino có những dòng chữ tiếng Hoa tượng trưng cho đất nước Trung Quốc – và cũng là một trong vài “bức tường” của chủ nghĩa độc tài toàn trị còn lại trên thế giới – đã không chịu đổ!
Đứng bên cạnh mọi người, hoà cùng niềm vui và nỗi xúc động của người Đức và những người khách từ khắp nơiđến, trong đầu tôi chỉ trở đi trở lại một ý nghĩ: Bao giờ thì Việt Nam sẽ có được một ngày mà cả dân tộc được sống trong một xã hội tự do, dân chủ thật sự? Như lời Thủ tướng Đức Merkel: tự do là điều mà con người phải tranh đấu để giành lấy, bao giờ thì người Việt Nam ý thức được giá trị của tự do, dân chủ và cương quyết đứng lên thay đổi số phận của đất nước, của dân tộc mình như các dân tộc Nga và khối Đông Âu đã làm? Bao giờ thì mới thôi xảy ra tình trạng người Việt Nam phải rời bỏ quê hương, sống tha phương ở khắp mọi nơi trên thế giới hòng tìm kiếm một cuộc sống đầy đủ hơn, thoải mái hơn cả về vật chất lẫn tinh thần cho mình và các thế hệ tương lai như 34 năm qua?
Những ngày kế tiếp tôi dạo quanh Berlin, đi dọc theo bức tường Berlin cũ chỉ còn để lại một phần làm chứng tích trên đó các họa sĩ đã biến nó thành những bức tranh với đủ các phong cách khác nhau; khu kỷ niệm những người dân Đông Đức đã vượt qua bức tường và bị bắn chết – tại đây người ta chỉ trưng bày tượng trưng một số bức ảnh của những người đã biết rõ danh tính trong số hàng trăm con người đã chết vì khát vọng tự do; khu phi quân sự cũ giữa hai vùng Đông và Tây Berlin… Đông Berlin bây giờ xây dựng nhiều, mới và đẹp còn hơn cả khu vực phía Tây.
Tôi cũng đến Viện Bảo tàng của người Do Thái. Người Đức không ngần ngại trưng bày cho các thế hệ sau và cho cả thế giới những gì họ đã hành xử với người Do Thái trong quá khứ, cả cuộc Chiến tranh Thế giới lần thứ hai dưới tham vọng điên cuồng của Hitler. Trong bảo tàng có cả một chỗ dành cho khách đến tham quan đứng tưởng niệm về những người đã chết – đó là một cánh cửa mở vào một căn phòng hẹp, tối om, lạnh lẽo, nhìn hun hút lên cao có một khoảng ánh sáng mờ mờ rọi xuống, có cảm giác như đang đứng dưới đáy giếng sâu, hay như trong ngục tối! Vâng, một dân tộc dám thẳng thắn nhìn lại quá khứ, không che giấu sự thật, dám thừa nhận những sai lầm, dân tộc ấy mới có thể tiến về phía trước một cách thanh thản và mạnh mẽ! Dân tộc Đức và nhiều dân tộc khác đã làm được như vậy nên ngày hôm nay khi đến Berlin, Praha, Warszawa… người ta có thể cảm nhận được họ đã vượt qua quá khứ như thế nào!

“Bức tường” là những tấm domino sẽ bị xô đổ khi buổi lễ diễn ra

Dấu vết còn lại của bức tường ngăn cách Đông-Tây Berlin trước kia

Bảo tàng Do Thái ở Berlin
Praha – Ký ức của dân tộc!
Nếu như Berlin rộng lớn với những khối nhà vuông vức, kiến trúc hiện đại, đơn giản, tạo một cảm giác nghiêm trang, ngay hàng thẳng lối như tính cách của người Đức thì Prahacổ kính với những toà lâu đài, biệt thự kiến trúc cầu kỳ và duyên dáng soi mình bên dòng sông, những cây cầu cổ, những con đường lát đá và những cỗ xe ngựa dành cho khách du lịch. Tôi thích Praha ngay như đã từng thích Paris khi lần đầu tiên đặt chân đến Paris mùa hè vừa rồi. Tất nhiên Paris rộng lớn hơn, nhiều di tích lịch sử, nhiều nơi để đi để xem hơn nhưng cũng xô bồ hơn. Praha không rộng lắm, các kiến trúc cổ nhất tập trung hết ở khu thành cô,̉ còn nếu muốn mua sắm thì đến khu trung tâm với những cửa hàng vào ban đêm lộng lẫy ánh đèn.
Praha có lịch sử cả ngàn năm và sở dĩ thành phố này còn giữ nguyên vẹn tất cả những kiến trúc, di tích từ thời cha ông để lại trong khi nhiều thành phố khác bị tàn phá khá nhiều trong Thế chiến thứ Hai là vì chính phủ Tiệp khi đó đã không chống cự gì mà để yên cho quân Đức vào Praha, có lẽ vì họ biết rằng có chống cự lại cũng thua nên thà như vậy mà giữ được thành phố vẹn nguyên chăng?
Khi tôi đến, Praha và nước Tiệp Khắc cũng sắp đến ngày kỷ niệm 20 năm kết thúc chế độ cộng sản – đó là ngày 17.11. Vào ngày này 20 năm trước tại Praha và một số thành phố lớn của Tiệp Khắc đã nổ ra hàng loạt cuộc biểu tình lớn đòi tự do dân chủ dẫn đến sự sụp đổ của chế độ. Tại Praha cuộc biểu tình đã diễn ra tại quảng trường Václav với sự tham gia của cả trăm ngàn người. Nếu như tại Ba Lan, phong trào công nhân dưới sự lãnh đạo của Công đoàn Đoàn kết đóng vai trò quyết định dẫn đến sự sụp đổ của chế độ cộng sản thì tại Tiệp Khắc, tầng lớp trí thức văn nghệ sĩ đóng vai trò tiên phong trong các cuộc biểu tình.
Bây giờ tại quảng trường này tôi đi qua hàng loạt tấm panô lớn trưng bày hình ảnh của những cuộc biểu tình, hình ảnh của những kẻ thù của nhân dân – các nhân vật trong bộ máy lãnh đạo, công an, mật vụ của chế độ cộng sản thời đó. Trên nhiều tấm bảng có dòng chữ “Paměť národa” có nghĩa là “Ký ức của dân tộc!”. Và cũng trên quảng trường, là tấm bia kỷ niệm hai sinh viên đã tự thiêu chết trong một cuộc biểu tình đòi tự do.
Praha còn có quảng trường Staromestske nằm gần Lâu đài Praha, nếu người Việt quen gọi quảng trường Václav là Quảng trường Con ngựa vì có bức tượng thánh Václav cưỡi ngựa thì người Việt cũng gọi quảng trường này là Quảng trường Con gà. Quảng trường Staromestske được bao bọc bởi những đền đài, nhà thờ, khách sạn, là những công trình từ thế kỷ 11 và 12 theo kiến trúc Roman. Trên quảng trường là tháp đồng hồ thiên văn độc đáo được chế tạo ròng rã trong suốt 80 năm, từ 1410 tới 1490. Trên nóc đồng hồ có một chú gà trống bằng vàng, cứ vào những giờ chẵn lại thò đầu ra ngoài cửa sổ để cất lên những tiếng gáy. Buổi tối tại đây khách du lịch chen chân bên người bản xứ, hoặc dạo quanh thành phố trên những cỗ xe ngựa với những người xà ích ăn mặc như thời xa xưa, hoặc thưởng thức các món ăn ngon trong các nhà hàng hay đơn giản ngồi ngay trên những chiếc ghế dài ngoài trời ăn vội ổ bánh mì kẹp xúc xích chiên nóng hổi.
Tôi cũng ghé qua Plzen, nằm cách Praha chừng nửa tiếng đi xe hơi. Đó là một thành phố nhỏ nhưng những ngồi nhà cũng có tuổi thọ cả năm bảy trăm năm. Nếu như bia Tiệp nổi tiếng trên thế giới thì bia sản xuất ở Plzen nổi tiếng nhất nước Tiệp. Tôi là người không sành về bia và cũng không uống được bao nhiêu nhưng loại bia có tên là Pilsner Urquell thì quả là ngon thật. Đến Plzen thì phải uống bia này và mua về làm kỷ niệm những chiếc ly uống bia bằng sứ có khắc tên bia Pilsner Urquell cùng những hoa văn hoặc tranh cổ của Tiệp. Người Tiệp có vẻ thích hài hước, trong những cửa hàng bán đồ lưu niệm cho khách du lịch tôi nhìn thấy những cái ly uống bia có hình đôi vú dành cho đàn ông và hình sinh thực khí của đàn ông dành cho phụ nữ hoặc có khắc những câu rất là hóm hỉnh về đàn ông, đàn bà. Plzen cũng đang tổ chức kỷ niệm 20 năm ngày chủ nghĩa cộng sản kết thúc. Trong một khu đât rộng người ta triển lãm những tấm áp phích về những cuộc biểu tình dưới chế độ cộng sản, có cả phiên bản cuối cùng của tờ báo Pravda (Sự thật) của Đảng Cộng sản Tiệp khắc ra vào ngày 17.11.1989.

Quảng trường Václav
 
Nhà hàng bán bia Pilsner Urquell ở Plzen

Các nghệ sĩ biểu diễn trên một đường phố cổ của Prague
Warszawa – Lại một lần nữa hồi sinh
Dân tộc Ba Lan là một dân tộc có nhiều nét đặc biệt, trước hết là sự anh hùng. Tại Warsaw, vào năm 1920, đại binh của Hồng quân Liên Xô do chính nhà độc tài Stalin và các tướng lĩnh Xô-viết nổi tiếng chỉ huy, tưởng chừng đã dễ dàng nuốt chửng Warsazwa, để rồi phải đại bại dưới tay Thống chế Józep Pilsudski, tổng tư lệnh quân đội, đồng thời là người đứng đầu nước Ba Lan độc lập.
Trong Chiến tranh Thế giới thứ Hai, cũng đất nước nhỏ bé này đã dám đương đầu với quân đội phát xít Đức hùng mạnh và là đất nước bị tàn phá nặng nề cũng như đã gánh chịu nhiều đau thương nhất, cùng một lúc bị Liên Xô và Đức Quốc xã bội ước tấn công, với mưu đồ xóa tên Ba Lan khỏi bản đồ thế giới.
Trong cuộc khởi nghĩa Warszawa 1944, chỉ nội trong vòng ít ngày, thành phố bị Đức thả bom rải thảm, phá hủy hơn 85%. Warszawa vốn là một thành phố cổ với nhiều kiến trúc văn hoá, lịch sử cổ kính có từ thế kỷ 13 và trở thành thủ đô của Ba Lan từ thế kỷ 17. Toàn bộ cư dân gốc Do Thái của thủ đô, chiếm 30% tổng dân số Warszawa, bị đưa vào các ghetto để đưa đi các trại tập trung, lò thiêu người.
Khủng khiếp hơn, gần đây người ta đã bạch hóa tài liệu thời Stalin cho thấy Stalin đã ký hiệp ước Ribbentrop-Lomotov với Hitler, bán rẻ Ba Lan như thế nào. Cũng chính Stalin đã ra lệnh giết hàng chục ngàn sĩ quan, cảnh sát, tinh hoa của lực lượng quốc phòng Ba Lan lúc bấy giờ trong khu rừng Katyn vào cuối năm 1944.
Điều mà những người nước ngoài trong đó có tôi khi đến Warszawa cảm thấy ấn tượng nhất có lẽ đó là khu Thành Cổ gồm các nhà thờ, những công trình kiến trúc di tích lịch sử, thành lũy từ thế kỷ 17 bị tàn phá hoàn toàn trong Đệ nhị Thế chiến, đã được phục chế lại hầu như nguyên vẹn vào những năm 50, 60, 70. Trước những công trình phục chế này người ta để bức hình hoặc tranh chụp công trình cổ có từ xưa và công trình được xây dựng lại, phục chế lại sau này – giống hệt nguyên bản, cho thấy tài năng của người Ba Lan trong lĩnh vực phục chế công trình cổ thật đáng kinh ngạc! Và cũng ngạc nhiên không kém là khu Thành Cổ này đã được phục chế lại dưới chế độ cộng sản, tất nhiên với sự huy động tiền bạc đóng góp từ người dân Ba Lan trong và ngoài nước. Chế độ cộng sản ở bất cứ quốc gia nào từ Âu sang Á đều gây nhiều tội ác với nhân dân trong nước và với nhân loại nói chung, nhưng ở một số nước châu Âu cụ thể ở đây là Ba Lan, những người cầm quyền của chế độ cộng sản dù sao cũng có tầm hiểu biết văn hóa, biết quý trọng những di sản của cha ông.
Trong khi đó một công trình đồ sộ khác ở Warszawa xây dựng trong thời cộng sản, là món quà của Stalin dành tặng cho nhân dân Warszawa nói riêng và Ba Lan nói chung là Cung Văn hóa và Khoa học mang tên Stalin, bây giờ đổi tên thành Cung Văn hóa và Khoa học với 42 tầng (230,68 mét) thì lại đang gây ra nhiều tranh cãi trong người dân Ba Lan rằng có nên để hay phá đi. Công trình này được xây dựng trong 3 năm từ năm 1953-1955 với toàn bộ nhân công, vật liệu từ Nga chở sang. Trong những ý kiến bảo nên phá đi có lẽ cũng không hẳn vì người dân Ba Lan không thích nhớ lại Stalin, nhân vật đã có nhiều tội ác đối với dân tộc và đất nước Ba Lan, nhưng còn vì kiến trúc của công trình đồ sộ này giữa thủ đô Warszawa rất khó hòa hợp với các quần thể kiến trúc khác xung quanh.
Không chỉ quý trọng di sản của cha ông, nhân dân Ba Lan cũng rất quý trọng giới văn nghệ sĩ, nhất là những tài năng lớn. Như Fryderyk Chopin – có thể thấy cho đến tận bây giờ người dân Ba Lan vẫn rất tự hào về người nhạc sĩ thiên tài Chopin của họ – trái tim của ông thì được cất giữ trong Nhà thờ Thánh giá ở thủ đô Warszawa, còn trong Công viên Hoàng gia Lazienki, công viên rộng lớn nhất, đẹp và nổi tiếng nhất – đã có hơn 300 năm tuổi – của thủ đô Warszawa, có bức tượng Chopin lớn bằng đồng. Vào mùa hè người ta phun nước đầy hồ nhỏ dưới chân bức tượng, hoa hồng nở đỏ rực trong những luống đất và người dân Ba Lan đến khu vực này, ngổi trên những chiếc ghế xếp chung quanh bức tượng, nghe những người nghệ sĩ đánh lại những bản nhạc của Chopin trong không gian êm ả tuyệt đẹp của những buổi chiều mùa hạ. Còn đạo diễn Roman Polanski, vào những ngày này khi ông đang phải ngồi tù tại Thụy Sĩ và sắp sửa bị dẫn độ về Mỹ vì tội cưỡng ép quan hệ tình dục với người chưa đủ tuồi vị thành niên từ nhiều năm trước, thì tại Warszaw angười ta đang chiếu một bộ phim tài liệu về Roman Polanski mà quan điểm chủ yếu là bênh vực vị đạo diễn tài năng này.
Ở giữa Warszawa còn có cả một khu rộng lớn trước đây của người Do Thái, khi quân Đức đến họ đã bao quanh khu vực này để dễ kiểm soát người Do Thái và sau đó đưa họ đi đến các nhà tù để giam hoặc giết hại. Vẫn còn lại một phần khu nhà tù rộng lớn giam giữ người Do Thái trước kia bây giờ là một di tích của lịch sử.
20 năm sau khi chế độ cộng sản sụp đổ, cũng như Nga và các nước Đông Âu khác, đất nước Ba Lan đang khắc phục những hậu quả nặng nề của chủ nghĩa cộng sản để lại và đang phát triển đi lên bền vững từng ngày, nhưng cũng bộn bề bao nhiêu điều phải giải quyết, lại thêm cuộc khủng hoảng kinh tế thế giới hiện tại đang gây ảnh hưởng đến hầu hết các nước trên thế giới. Tình cờ chúng tôi gặp một đoàn có đến hàng ngàn công nhân tổ chức biều tình cũng là vì lý do kinh tế, thất nghiệp… Nhưng ngay cả việc người dân được quyền biểu tình cũng nói lên đất nước đó có tự do dân chủ.
Và người dân Ba Lan vẫn không quên chăm chút cho cái hồn, sự lãng mạn của thành phố. Đến Warszawa, ngồi trong một quán ăn vừa nghe những người nghệ sĩ lang thang thổi kèn và đánh phong cầm hoặc đi dạo qua khu Thành Cổ, đến Quảng trường Rynek, ngồi nhấm nháp ly cà phê, thả hồn ngắm dòng khách du lịch tấp nập bên những tiệm ăn, những phòng tranh nghệ sĩ, hoặc đang tíu tít chụp hình ngay giữa quảng trường bên bức tượng Nàng Tiên cá, biểu tượng của Warszawa, chúng ta có thể cảm nhận được cái hồn của thủ đô một đất nước nghệ sĩ đã trải qua bao cơn binh biến và nay lại một lần nữa đang hồi sinh!

Một ngôi nhà thờ cổ được phục chế (trong bức tranh là hình ảnh ngôi nhà thờ có từ xưa)

Khu tưởng niệm Do Thái trước kia là một trại giam người Do Thái
Vài nét về cộng đồng người Việt tại Berlin, Praha, Warszawa
Tại Đức, Tiệp Khắc, Ba Lan cũng như ở các nước thuộc khối xã hội chủ nghĩa cũ, người Việt Nam đến làm ăn, sinh sống khá nhiều, là một cộng đồng người nước ngoài lớn không thứ nhì thì cũng thứ ba, thứ tư tại mỗi nước, và có mặt tại các nơi này từ những năm 50, 60. Điều này có nguyên nhân do người Việt Nam đã được đưa đi du học, học nghề hoặc đi xuất khẩu lao động ngay từ thời đó, sau này khi chế độ cộng sản sụp đổ tại Đông Âu, nhiều người Việt tìm cách ở lại, sang đến những năm 80, 90 và sau này thì lại có thêm những đợt người mới qua bằng nhiều con đường khác nhau như đi đoàn tụ, kinh doanh, xuất khẩu lao động… Người Việt nhìn chung là một cộng đồng chăm chỉ, chịu khó, nếu không đi theo diện xuất khẩu lao động, vào làm việc tại các nhà máy thì ra chợ kinh doanh buôn bán lẻ, mở nhà hàng, làm dịch vụ các loại…
Ở Berlin, Praha hay Warszawa đều có những khu chợ của người Việt lên đến hàng ngàn gian hàng đủ chủng loại, những quán ăn với đủ món ăn Việt từ phở, bún, miến, tiết canh ngan…, những cửa hàng dịch vụ đủ loại phục vụ người Việt. Có thể thấy tại sao rất nhiều người Việt không cần biết tiếng Đức, tiếng Tiệp, tiếng Ba Lan… vẫn sống khỏe giữa cộng đồng và vẫn có cảm giác như đang ở Việt Nam là vì muốn ăn thức gì cũng có, hàng ngày vẫn trao đổi tiếng Việt là chính.
Nhưng đó cũng là cái dở của người Việt nhìn chung tại những nước này và có lẽ tại nhiều nơi khác nữa, đó là khả năng hội nhập vào đời sống văn hóa xã hội của nước người kém, chỉ sống co cụm với nhau và chỉ quan tâm đến việc kiếm sống, ít chịu khó tìm tòi học hỏi thêm cái gì khác. Từ người lao động nghèo đi bán hàng quà dạo, người kéo xe ở chợ cho đến những người kiếm khá hơn nhờ có quầy hàng ngoài chợ và những người giàu có mở nhà hàng, kinh doanh địa ốc hoặc chủ cho thuê các gian hàng… hầu hết chỉ quan tâm đến việc mưu sinh, ngày làm việc tối về xem VTV4, đọc báo An ninh Thế giới của Việt Nam nên rất nhiều người dù đã sống nhiều năm ở nước người mà cũng chẳng hiểu biết gì về nước người ta, tư tưởng, quan điểm về chính trị xã hội cũng chẳng khác gì người đang sống trong môi trường bị bưng bít thông tin trong nước. Được cái người Việt rất chăm làm và hầu hết dành dụm để lo đầu tư cho tương lai của con cái với hy vọng đời chúng sẽ khá hơn đời bố mẹ. Thế hệ thứ hai thứ ba này được hấp thụ nền giáo dục và lối sống của nước người ngay từ bé, lại được sự khuyến khích học hành của bố mẹ, có lẽ sẽ hội nhập tốt hơn nhiều và có được sự thành công nào đó về mặt vị trí xã hội trên nước người.
Trong những ngày ngắn ngủi ở Berlin, Praha, Warszawa, tôi đã gặp gỡ và hỏi chuyện khá nhiều người, từ một chị bán xôi, những người kéo xe ở chợ, vợ chồng một người nông dân trồng rau, một nhóm công nhân, chủ một tiệm ăn… cho đến những người tương đối thành đạt như giám đốc một công ty phần mềm máy tính, chủ một khách sạn sắp mở…Dù hoàn cảnh khác nhau, con đường ra đi khác nhau, nhưng họ đều phải lao vào cuộc mưu sinh đầy vất vả trên xứ người, chấp nhận hy sinh đời mình vì tương lai con cái và đều có những nỗi niềm ưu tư khi nghĩ đến quê nhà không biết bao giờ mới được như nước người ta để họ có thể an tâm trở về làm ăn sinh sống tại quê hương, không phải trôi dạt khắp nơi để mưu sinh như thế này.
Cũng như họ, tôi cứ ngậm ngùi với ý nghĩ chưa bao giờ trong lịch sử Việt Nam, người Việt Nam rời nước ra đi với đủ mọi lý do lại nhiều như vậy suốt 34 năm qua. Dù biết rằng đời sống ở nước người có tốt hơn thoải mái hơn về nhiều mặt, nhưng giá mà có một ngày đất nước thực sự thay đổi để mọi người lại trở về cùng nhau xây dựng lại quê hương… Nhưng càng đi xa, càng hiểu về tính cách người Việt thì niềm hy vọng vào sự thay đổi ấy trớ trêu thay lại dường như mong manh hơn.
Tôi đã từng viết trong blog cũ của mình trước đây rằng nếu mỗi con người có một số phận khác nhau và tính cách của mỗi người sẽ góp phẩn làm nên số phận của người đó thì mỗi dân tộc cũng vậy. Tính cách của một dân tộc sẽ góp phần tạo nên số phận của dân tộc đó. Dân tộc tôi, dù sống ở trong hay ở ngoài nước đểu có những điểm giống nhau làm nên bi kịch của đất nước, đó là hay nghi kỵ, thiếu đoàn kết cộng với nỗi sợ hãi chế độ đã ăn sâu vào tiềm thức, ít quan tâm dến chính trị, chủ yếu vẫn tập trung vào cuộc sống của bản thân và gia đình. Với một dân tộc như dân tộc tôi, thì niềm hy vọng vào một sự thay đổi cho số phận của đất nước quả thật là rất khó!

Khu chợ Đồng Xuân của người Việt ở Berlin

Bên trong khu thương mại ASG ở Warsaw này là hàng trăm gian hàng của người Việt

Bài bình luận

"Tính cách của một dân tộc sẽ góp phần tạo nên số phận của dân tộc đó. Dân tộc tôi, dù sống ở trong hay ở ngoài nước đểu có những điểm giống nhau làm nên bi kịch của đất nước, đó là hay nghi kỵ, thiếu đoàn kết cộng với nỗi sợ hãi chế độ đã ăn sâu vào tiềm thức, ít quan tâm dến chính trị, chủ yếu vẫn tập trung vào cuộc sống của bản thân và gia đình. Với một dân tộc như dân tộc tôi, thì niềm hy vọng vào một sự thay đổi cho số phận của đất nước quả thật là rất khó!". Đọc nhiều bài của chị, không ai dám nghĩ chị không yêu nước, yêu dân tộc. Yêu nước, yêu dân thiết tha mà phải viết như thượng dẫn, đồ rằng là một "bi kịch" của chính người viết. Khi hồi tưởng, chính dân tộc đó đã là một trong những "nôi" sinh thành nhân loại, văn minh lúa nước, 3 lần chiến thắng Nguyên Mông, v.v., hi vọng sẽ có suy nghĩ khác.... Mong được tiếp tục trao đổi. Đỗ Thịnh, 69 tuổi, Hà Nội, dothinh1@yahoo.com, Cellphone: 0167.8462.640

Bài viết thật buồn vì “niềm hy vọng vào một sự thay đổi cho số phận của đất nước quả thật là rất khó!” Nhưng làm người thì lúc nào cũng nên giữ vững niềm tin và hy vọng. Sông có khúc, người có lúc. Nước có khi lớn khi ròng, hết đêm rồi đến ngày. Không ai chống lại được luật tuần hoàn của trời đất. Các chế độ độc tài sớm muộn gì cũng bị sụp đổ. Sụp đổ sớm như Liên xô, Đông Âu máu không đổ, nước mắt không rơi. Sụp đổ trễ như Iraq, Libya và những quốc gia kế tiếp thì máu đổ, nước mắt rơi. Người cộng sản Việt Nam ngày nay nếu khôn ngoan, biết cắt ruột tự làm cuộc cách mạng nhung như Liên xô và Đông Âu càng sớm càng có lợi cho chính gia đình và bản thân họ. Riêng người Việt có tinh thần Quốc gia không cộng sản cứ mạnh dạn, thẳng thắn, tiếp tay nhau nêu ra tất cả sự thật liên quan đến lịch sử nước nhà. Chống lại lịch sử dối trá mà Hồ chí Minh và đảng cộng sản đã áp đặt lên Miền Bắc hơn nữa thế kỷ và Miền Nam từ tháng 5/1975. Từ đó giới trẻ mỗi ngày sẽ có thêm bằng chứng, giúp họ đủ mạnh đứng lên lật bỏ chế độ dối trá, độc tài, độc đảng cộng sản Việt nam. Xin nêu ra đây một số dữ kiện liên quan đến lịch sử Việt nam từ 1940, mà tôi và bà con Miền Nam đã được học hoặc trải qua trong thời chiến, đến khi vô tù cộng sản rồi bỏ nước ra đi. Hy vọng, sự hiểu biết nho nhỏ này sẽ góp thêm sự thật, nhằm đánh đổ bản chất ... của những người mà đến nay, vì lý do này lý do kia vẫn bám vào sự dối trá của cộng sản Việt nam. PHẦN I 1) Hòa bình, Độc lập, Thống nhứt lần thứ nhứt Đệ nhị Thế chiến đã mang lại chết chóc thê thảm cho nhân dân thế giới. Lớp thương tật, tàn phế, nhà cửa đổ nát, dân chúng mệt mỏi rã rời. Mọi người mong muốn có hòa bình để xây dựng lại căn nhà đổ nát của họ, cùng nhau tái thiết quốc gia. Chủ nghĩa đế quốc, thực dân bắt đầu tàn lụi. Vì vậy, các nước thực dân, đế quốc bắt đầu trao trả độc lập cho 37 nước Á Phi, trong đó có Việt Nam. Đầu năm 1945, chánh phủ Nhựt đồng ý trao trả độc lập và thống nhứt cho triều đình nhà Nguyễn. Vua Bảo Đại tiếp nhận nền độc lập này. Đề cử học giả Trần trọng Kim đứng ra thành lập chánh phủ dân sự đầu tiên của VN. Chánh phủ do thủ tướng Trần trọng Kim đứng đầu ra đời ngày 17.4.1945. VN độc lập, thống nhứt theo thể chế Quân chủ Lập hiến, giống như Nhựt, Thái Lan, Anh quốc. Cờ vàng được dùng làm quốc kỳ cho cả nước. Việc cấp bách đầu tiên Thủ tướng Trần trọng Kim làm là giương cao cờ vàng, huy động dân Miền Nam đóng góp lúa gạo, đưa ra cứu đói Miền Bắc. (Ba Má tôi và bà con trong Nam sốt sắng xúc lúa gạo hiến tặng, giúp cứu đói bà con Bắc Hà. Lúc đó tôi được 6 tuổi còn nhớ và về sau lớn lên biết rõ việc này). Nhờ vậy, bà con Miền Bắc bớt chết đói trong trận đói Ất dậu 1945. Kế tiếp, TT Trần Trọng Kim cho áp dụng tiếng Việt làm quốc ngữ, thay thế tiếng Pháp, vào các công văn nhà nước và nền giáo dục mới của nước ta. Cụ Kim lưu dụng một số chuyên viên người Pháp giúp huấn luyện cho người Việt trong lãnh vực y tế, giáo dục, kinh tế, v.v. Vua Bảo Đại và chánh phủ Trần trọng Kim đoán biết là Nhựt sắp bại trận, nên nhà vua và TT Trần trọng Kim cố gắng giữ nền độc lập, thống nhứt, mong sớm tái thiết Việt Nam. Nhưng chỉ 4 tháng sau, mùa thu, tháng 8 năm 1945, thì chính phủ Trần trọng Kim bị HCM và đảng cộng sản Bắc Việt nổi lên cướp mất chánh quyền! Từ đó nước ta không còn cơ hội được độc lập, thống nhứt và canh tân. Nếu nhìn lại các quốc gia Ấn độ, Singapore, Phi luật Tân, Mã Lai, Brunei, v.v đã lấy lại độc lập không tốn xương máu, thì người Việt Quốc gia chúng ta buồn rơi nước mắt. Phải chi đừng có mùa Thu 1945, thì nước ta ngày nay đã giàu mạnh có khi ngang bằng nước Nhựt, và chắc là phải cao hơn Hàn quốc, Đài Loan, Singapore, Thái lan, v.v. Từ đó cho thấy tham vọng của HCM và đảng cộng sản Bắc Việt đã đẩy nước Việt vào cảnh tang tóc, chia lìa để ông Hồ phục vụ cho Cộng sản Quốc tế. Vì vậy, ông Hồ và cộng sản Hà nội không phải là những người yêu nước, thương dân. Đối với dân tộc Việt Nam, tội ác của ông Hồ và đảng cs Bắc Việt bắt đầu từ mùa thu 1945. Làm người Quốc gia, tức lấy quốc gia dân tộc làm trọng thì phải thấy rõ việc ông Hồ và đảng cộng sản cướp chánh quyền của Trần trong Kim là một trọng tội đối với lịch sử và dân tộc Việt Nam. 2. Hòa bình, độc lập, thống nhứt lần thứ hai Sau Thế chiến thứ 2, Pháp đồng ý trao trả độc lập cho VN qua Hòa ước Vịnh Hạ Long, được vua Bảo Đại ký kết ngày 7/12/1947. VN được độc lập, thống nhứt theo hệ thống Liên Hiệp Pháp, giống như các quốc gia được đế quốc Anh trao trả độc lập theo hệ thống Liên Hiệp Anh. Bảo Đại dùng cờ vàng làm quốc kỳ. Chia Việt Nam thành 3 kỳ : Bắc kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ, theo thể chế Quân chủ Lập hiến, như Anh quốc, Nhựt, Thái lan. Một lần nữa, HCM và cộng sản Hà nội bác bỏ giải pháp độc lập này. Họ rêu rao cho rằng độc lập dưới sự bảo hộ, giúp đỡ của Nhựt hay Pháp đều là loại độc lập trá hình, tay sai của ngoại bang và chỉ phục vụ cho thực dân hay quân phiệt Nhựt. Trong khi đó, những nước khác, sau khi được trao trả độc lập, họ khôn ngoan tiếp nhận nền độc lập và dựa vào nước lớn để canh tân quốc gia. Thí dụ Nhựt, Tây Đức, Phi luật tân, Nam Hàn (Hàn quốc), Đài loan, Singapore, v.v đều dựa vào Mỹ để sớm tái thiết đất nước. Ngay như Ấn độ rất khôn ngoan, chọn giải pháp tranh đấu bất bạo động, lấy lại độc lập dễ dàng mà không tốn giọt máu nào! Chỉ có HCM và cộng sản Hà nội là “anh hùng”, bác bỏ mọi cơ hội độc lập không đổ máu! Tiếp tục đẩy dân Việt vào khói lửa của 9 năm toàn quốc kháng chiến. Dùng bạo lực nướng dân quân vào các trận chiến phía bắc dẫn đến trận Điện biên phủ một cách sai lầm, không cần thiết, lại còn bị lọt vào bàn tay Tàu, dẫn đến hệ quả làm tay sai cho Mao trạch Đông. HCM phá bỏ hai lần độc lập, thống nhứt không đổ máu, hy sinh hàng trăm ngàn mạng người Miền Bắc, để sau cùng ông Hồ được Pháp chia cho nửa nước! Năm 1954, sau khi ký với Pháp chia hai đất nước, ông Hồ và đảng cs Hà nội tự do giương cao bàn tay sắt. Nghe theo lệnh của Mao, ông Hồ tung hoành mở nhiều đợt cải cách ruộng đất. Giết hàng trăm ngàn dân Bắc. Đày hàng nửa triệu người Miền Bắc vào rừng sâu, nước độc, chết dần mòn trong nghèo đói, bệnh tật. Qua mấy điểm trên đã chứng minh rõ bản chất lừa dối, kém trí và ác tâm của HCM và cộng sản Hà nội. Một thủ thuật mánh mung, tàn ác khác của ông Hồ thời đó là lợi dụng cao trào kháng chiến chống Pháp để thành lập tổ chức Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội (Việt Minh), gồm nhiều phe phái yêu nước tham gia. Sau đó ông Hồ âm thầm cho đàn em sát hại, thủ tiêu các phe đối lập, kể cả mật báo, chỉ chọc cho Pháp bắt phe quốc gia. Ông Hồ còn bán đứng cụ Phan bội Châu cho Pháp để lãnh thưởng. Mục tiêu của ông Hồ là gom người Việt yêu nước không cộng sản vào Việt Minh để ông Hồ dễ tàn sát, tiêu diệt và độc quyền "yêu nước", chia hai đất nước, tiến đánh Miền Nam. Tiếp tục nướng dân quân Miền Bắc vào lửa đạn Trường sơn và tiêu diệt dân quân Miền Nam nhằm thực hiện mục tiêu cộng sản hóa Việt Nam và Đông dương theo lệnh Nga Tàu. Đến đây, không biết bà con Miền Bắc nghĩ gì? Ông Hồ, tướng Giáp và bộ sậu cộng sản Hà nội có thật sự xứng đáng để Miền Bắc ca tụng và noi gương không? Xin mở ngoặc giải thích thêm việc chia ra ba kỳ (Bắc kỳ, Trung kỳ, Nam kỳ) là cốt lõi căn bản của thể chế Liên bang mà Mỹ, Úc,...đang áp dụng. Thể chế Liên bang Mỹ, Úc đã đem lại tự do, dân chủ và công bình cho vùng miền. Giúp tản quyền cho địa phương được độc lập và tự trị trong hệ thống Liên bang. Thí dụ ở Mỹ, Tiểu bang (TB) có Quốc hội TB và Thống đốc. Ở Úc, TB có Quốc hội TB và Thủ hiến. Ba kỳ cũng tương tự như vậy, có Thủ Hiến (Khâm sai) và chính quyền riêng của địa phương, theo hệ thống Quân chủ lập hiến. Nhà vua chỉ là biểu tượng nghi lễ. Việc điều hành quốc gia do Thủ tướng chánh phủ (Trần trọng Kim, sau này làTrần văn Hữu) và các cấp đảm trách, giống như Nhựt, Anh quốc, Thái lan và Úc (có Tổng toàn quyền, đại diện Nữ Hoàng). Cờ vàng 3 sọc đỏ tượng trưng cho 3 kỳ, cùng chung một nước Việt Nam. Điểm quan trọng cần nhấn mạnh là “trong khoảng hai năm làm thủ tướng, TT Trần văn Hữu đã góp phần xây dựng quân đội Quốc gia Việt Nam, thành lập bộ tổng tham mưu quân đội, mở trường đào tạo sĩ quan người Việt nhằm thay thế cho sĩ quan Pháp. Đầu tháng 9 năm 1951, Trần Văn Hữu dẫn đầu đoàn Quốc gia Việt Nam tham gia hội nghị 51 nước có đóng góp trong việc đánh bại Nhật Bản trong Chiến tranh thế giới thứ hai tại San Francisco, Mỹ theo lời mời của chính phủ Mỹ. Tại hội nghị, ông bày tỏ quan điểm ủng hộ các nước đồng minh phương tây và yêu cầu Nhật Bản bồi thường chiến phí. Ông cũng nhân hội nghị này khẳng định chủ quyền của Việt Nam với hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, nguyên văn: “Việt Nam rất là hứng khởi ký nhận trước nhất cho công cuộc tạo dựng hòa bình này. Và cũng vì vậy cần phải thành thật lợi dụng tất cả mọi cơ hội để dập tắt những mầm mống các tranh chấp sau này, chúng tôi xác nhận chủ quyền đã có từ lâu đời của chúng tôi trên quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa. Trong thời gian Trần Văn Hữu làm thủ tướng còn diễn ra sự kiện ngày 29 tháng 6 năm 1950, Pháp chính thức công nhận Quốc gia Việt Nam là một thành viên có chủ quyền trong khối Liên hiệp Pháp, theo thỏa ước Pau. Ngày 7 tháng 2 năm 1950, Mỹ và Anh cùng một số quốc gia chính thức công nhận và thiết lập quan hệ ngoại giao với Quốc gia Việt Nam. Tòa đại sứ Mỹ đầu tiên đặt tại Sài Gòn do ông Donald Heath, một nhân vật ngoại giao kỳ cựu làm đại sứ. Dưới thời ông Trần Văn Hữu, Mỹ bắt đầu dính líu sâu hơn vào tình hình Việt Nam với việc đặt phái bộ quân sự, mở chương trình Việt ngữ trên Đài tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) và tăng cường viện trợ. Ngày 16 tháng 2 năm 1951, Trần Văn Hữu trình diện một nội các mới. Một tháng sau, chính phủ Quốc gia Việt Nam phê chuẩn hiệp định chấp nhận khoản viện trợ 16 triệu đô-la Mỹ của Mỹ cho ba nước Đông Dương. Ngày 7 tháng 9 năm 1951, Mỹ ký hiệp định tương trợ với chính quyền Quốc gia Việt Nam. Tháng 6 năm 1952, Trần Văn Hữu rời ghế thủ tướng, thay ông là Nguyễn Văn Tâm”. (http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_V%C4%83n_H%E1%BB%AFu) Qua những điểm trên cho thấy, dưới thời hai thủ tướng Trần trọng Kim và Trần văn Hữu, chánh phủ quốc gia gồm thành phần học thức và yêu nước chân chánh. Vì vậy, sau 1954, Miền Nam (VNCH) tiếp tục giữ cờ vàng 3 sọc đỏ làm quốc kỳ, bỡi đó là cờ Quốc gia được độc lập, thống nhứt mà không tốn xương máu của thập niên 1940 và đầu 1950. Màu vàng tượng trưng cho da vàng, sọc đỏ tượng trưng cho máu đỏ và ba miền Nam, Trung, Bắc. Màu vàng còn là biểu tượng của vương quyền, là đất (màu vàng thuộc hành thổ) nuôi sống toàn dân. Ba sọc đỏ song song tượng trưng cho tinh thần tương kính, đồng quyền giữa ba miền, không lấn lướt hay xâm hại nhau, cùng chung sống hòa bình, xây dựng chung trên mảnh đất Việt Nam. Đó là lý do tại sao dân Nam hải ngoại vẫn gìn giữ cờ vàng. Ngày nay nhiều quốc gia trên thế giới đã công nhận cờ vàng là cờ của tự do, dân chủ, nhân quyền, được chính phủ sở tại cho treo đầy ở hải ngoại. 3) Hòa bình, Độc lập (dù chưa thống nhứt) lần thứ ba Sau Hiệp định Geneve 1954, tức sau 9 năm kháng chiến, dân Việt chết thảm, mệt mỏi, chia lìa. Đất nước bị ông Hồ chia hai. Hàng triệu dân Bắc bỏ ông Hồ và cộng sản chạy vào Nam tìm tự do. Nếu lúc đó HCM và cộng sản Hà nội thương dân, thương nước thì ông ấy đã để cho dân Bắc được nghỉ ngơi, sống những ngày hòa bình, xây dựng Miền Bắc. Để cho dân Nam được tự do xây dựng Miền Nam, giống như Trung cộng & Đài loan, Đông Đức & Tây Đức, Bắc Hàn & Nam Hàn. Dĩ nhiên không có chiến tranh VN và hai miền đất nước được giàu mạnh chớ không phải là nô lệ Nga, Tàu. Tiếc là ông Hồ và cộng đảng Hà nội chỉ yêu CSQT. Mở ra trận cải cách ruộng đất giết người cướp của, đày dân vào rừng sâu, phá nát kinh tế Miền Bắc, đẩy dân Bắc vào cảnh đói rách tả tơi. Sau đó ông Hồ và cộng đảng Hà nội mở màn tiếp tục nướng dân Bắc vào lửa đạn trường sơn, đánh giết, xâm lăng Miền Nam, cho cả hai cùng chết. Đó là bài học lịch sử đúng nhứt mà cộng sản Hà nội không thể nào chối bỏ hoặc nói ngược được nữa. Nếu ông Hồ và cs Bắc Việt không phá hoại hai lần độc lập, thống nhứt thời thập niên 1940 thì dân Việt không chết thảm. Nước Việt đã được canh tân, giàu mạnh nhứt, nhì Á châu. Nếu sau 1954, ông Hồ và cs Hà nội biết thương nước, yêu dân, không chủ trương tiến đánh Miền Nam, thì không có chiến tranh VN. Nếu không có chiến tranh VN thì làm sao Mỹ đưa quân vào VN để bỏ bom đạn cho hai miền cùng chết. Hãy nhìn lại hình ảnh nước Nhựt đầu hàng Mỹ, nhưng không kháng chiến chống đế quốc. Nhờ vậy Mỹ mới giúp Nhựt trở thành cường quốc số một Á châu. Tương tự như vậy, Mao trạch Đông không xua quân giải phóng Đài Loan, nên Mỹ đã tận tình giúp Đài loan được văn minh, giàu mạnh. Bắc Hàn sau trận chiến thời 1950, không xua quân đánh Nam Hàn. Nhờ vậy Nam Hàn được Mỹ giúp canh tân thành quốc gia giàu mạnh, mà VN ngày nay không đáng xách dép cho Hàn quốc! Tây Đức cũng thế, nhờ Đông Đức không tràn qua đánh giết, nên Mỹ giúp phát triễn Tây Đức thành cường quốc số một Âu châu. Chỉ có ông Hồ và cs Bắc Việt là "anh hùng", có được nửa nước vẫn chưa thõa mãn, cương quyết gây chiến để hai miền cùng chết. Đó là nỗi đau điếng ruột của VN chúng ta. Nghiệt ngã nhứt là ông Hồ và cộng đảng Hà nội đã dùng nửa nước này đánh giết nửa nước kia. Sau 1975, theo gương ông Hồ, đảng cs Bắc Việt dùng nửa dân tộc này để hãm hại, trù dập, ăn cướp, đè đầu cỡi cổ nửa dân tộc kia. Đến nay, Hà nội vẫn đối xử với dân Nam trong nước như công dân hạng bét, đến độ TP Sài gòn cũng bị đổi tên. Dân Nam hải ngoại vẫn bị Hà nội xem là hạng ngụy quân, ngụy quyền. Giống như Phạm văn Đồng sau 1975 đã hung dữ mắng chửi những người vượt biên là hạng "đĩ điếm, trộm cắp, trây lười lao động, chạy theo bơ thừa, sữa cặn của đế quốc". Đến độ, người chết là tử sĩ VNCH nằm ở nghĩa trang Biên hòa cũng bị trả thù. Hai cái bia người Việt hải ngoại xây ở Nam Dương và Mã lai để tưởng niệm nửa triệu đồng bào bỏ mình trên đường vượt biển, vượt biên, cũng bị Hà nội dùng áp lực ngoại giao để đụt bỏ. Trong khi đó, VNCH cho chôn cất thi hài cán binh cộng sản Miền Nam, hoặc cho thân nhân mang về tự do chon cất theo ý muốn. Mộ phần của ông Nguyễn sinh Sắc là bố HCM, vẫn được chánh phủ VNCH cho gìn giữ đàng hoàng. Tội ác của ông Hồ, cờ đỏ và đảng cs không bút mực nào ghi ra hết được. Câu hỏi được đặt ra là (thí dụ) nếu ông Ngô Đình Diệm, hay ông Nguyễn văn Thiệu, được Miền Nam rồi mà vẫn tham lam, cố tình đưa quân Nam ra đánh giết Miền Bắc. Rồi sau chiến tranh, Miền Nam thắng trận lại thẳng tay trả thù và ăn cướp trắng Miền Bắc, giống y như những gì Hà nội đã làm với Miền Nam, thì các bạn trẻ và bà con Miền Bắc nghĩ sao? Các bạn có đau khổ, tức hận, như dân Nam đã tức hận sau 1975 không? Các bạn có coi phe chiến thắng Miền Nam là quân giải phóng hay là một lũ giết người, cướp của? Nếu Miền Nam thắng trận, ban lệnh vứt bỏ tên TP Hà nội, gắn vào đó là TP Ngô Đình Diệm hay TP Nguyễn văn Thiệu thì các bạn trẻ Hà nội và bà con Miền Bắc nghĩ sao? Có còn cảm tình hay kính trọng dân Nam, Miền Nam nữa không? Nếu Miền Nam thắng trận tự do trả thù người chết, như phá hoại mồ mã, bia tưởng niệm chiến sĩ Miền Bắc, thì giới trẻ Hà nội và Miền Bắc nghĩ sao? Có còn trọng nễ Miền Nam nữa không? Nếu Miền Nam thắng trận, thẳng tay trả thù và ăn cướp trắng Miền Bắc, rồi hàng năm dịp 30 tháng Tư quân Nam ngồi giữa lòng Thành phố Ngô Đinh Diệm/Nguyễn văn Thiệu (là TP Hà nội cũ) ăn mừng chiến thắng, uống rượu, cười lên hô hố, khoe rằng quân Nam là anh hùng, là đỉnh cao trí tuệ loài người, thì các bạn trẻ Hà nội và Miền Bắc nghĩ sao? Có còn trọng quân Nam, Miền Nam không? Quân Nam hành động như vậy thì có còn xứng đáng được xem là quân giải phóng, hay chỉ là bọn dã man, cả miền hành xử như lũ bán khai? Mấy câu hỏi đơn giản trên có lẽ cũng đủ các bạn trẻ Hà nội và Miền Bắc nên xem lại lá cờ máu và hành động ngu xuẫn, côn đồ của HCM và cộng sản Bắc Việt rồi. Đó là lý do dân Miền Nam và thế giới tự do văn minh ngày nay xem lá cờ đỏ là cờ máu, gây chiến, nội xâm, giết người, cướp của, của đồng loại đồng bào, làm nô lệ cộng sản Quốc tế và bán nước cho Tàu. Điều đó rất đúng, bỡi vì cờ đỏ một sao là do Mao mớm cho HCM lấy mẫu cờ đỏ một sao của tỉnh Phúc Kiến làm cờ cộng sản VN. Màu đỏ là màu máu của cờ cs Nga Tàu. Một sao vàng là chư hầu của Trung cộng. Cờ Trung cộng có 5 sao vàng. Sao lớn tượng trưng cho Đại Hán, 4 sao nhỏ tượng trưng cho Tạng, Mông, Hồi, Mãn (hay Việt). Ông Hồ và cs Hà nội là Việt chư hầu.Vì thế, năm 1958, Phạm văn Đồng mới thừa lệnh HCM và bộ chánh trị gởi công Hàm công nhận Hoàng sa là của Trung cộng. Từ đó đến nay, theo chỉ đạo và tư tưởng làm bầy tôi của ông Hồ, Hà nội tiếp tục nhượng đất, biển, đảo, rừng, hầm mỏ, khu phố cho Tàu tự do đi lại, khai thác và chiếm đoạt. Đó là ý nghĩa của lá cờ đỏ sao vàng. Mới đây trên youtube báo mạng cho thấy “Trong khi đưa tin về chuyến thăm Trung Quốc của ông Nguyễn Phú Trọng, bản tin thời sự VTV 19h ngày 14/10/2011 đã đăng hình cờ Trung Quốc có 6 ngôi sao - 1 sao lớn và 5 sao nhỏ. Dân Làm Báo”. Có lẽ VN đã chánh thức được Trung cộng công khai nhận làm chư hầu rồi! Trong khi đó cờ vàng chưa bao giờ ký tên chia hai đất nước, chưa bao giờ có ý xâm lăng Miền Bắc hoặc làm điều gì ác ôn như gây chiến, bán nước, hại dân. Đó là lý do tại sao cờ vàng vẫn tồn tại ở hải ngoại mà không chết. Lá cờ vàng đã cứu đói Miền Bắc năm Ất dậu. Đã bảo bọc hơn một triệu bà con Miền Bắc vào Nam năm 1954. Đã đem lại tự do no ấm cho dân Nam 20 năm. Đã giữ gìn Sài gòn còn nguyên vẹn và Miền Nam trù phú giao lại cho Hà nội đàng hoàng, đúng luật chiến tranh. Để rồi sau đó Hà nội với lá cờ đỏ đã hiện nguyên hình là bọn cướp, trả thù hèn hạ, phá hoại đất nước, đẩy VN vào cảnh đói rách, làm đĩ, mà chính ông Nguyễn hữu Vinh, giáo dân Hà nội đã nói: “Mẹ nó, bây giờ có đứa con gái nào đẹp đi làm đĩ tất, hết Đài Loan rồi làm đĩ Singapore, rồi giờ sang Mã-lai. Có đi sang các nước đó nhìn thấy những đứa con gái Việt Nam làm đĩ ở Singapore ông mới cảm thấy nó đau nó nhục. Một tháng đi sang Singapore được 29 ngày về, về xong chiều hôm sau lại đi. Đéo mẹ! Đến năm 80 đạt được 13 triệu rưỡi tấn lương thực. Mẹ, đói đói là vàng mắt cua ra. Thế nên là… Nói buồn cười lắm. Nói những cái đó nó buồn cười lắm. Chỉ có một cái điều kết luận thế này này, lời nói mà không có việc làm là vứt đi”. (http://www.rfavietnam.com/node/837) Ra hải ngoại hơn 30 năm, cờ vàng đã gởi tiền về giúp quê nhà, nhờ vậy trong Nam khá giả hơn và kéo theo Hà nội bớt đói, cũng được khá lên. Đó là biểu tượng của tinh thần Quốc gia nhân bản của cờ vàng. Giống như những lá cờ cũ của các nước trong khối cộng sản Liên xô và Đông Âu, sau khi cộng sản sụp đổ thì họ dẹp cờ cộng sản. Lấy lại cờ cũ quốc gia làm quốc kỳ để canh tân đất nước trong thể chế tự do, dân chủ, nhân quyền, đa đảng, đa nguyên. Sau 30/4/75, bà Dương Thu Hương, là chiến binh của cộng sản Hà nội, vào Nam. Nhìn thấy sự phồn thịnh của Sài gòn và Miền Nam, rồi thấy thêm đủ loại sách báo kể cả sách cs, được VNCH cho phép bày bán ở Sài gòn, thì bà Hương chới với và vỡ mộng "giải phóng". Bà Hương không thể tưởng được là Chánh phủ VNCH đã tôn trọng quyền tự do mọi mặt, kể cả tự do tư tưởng, ngôn luận, thông tin,báo chí truyền thông, tự do biểu tình, v.v. Bà Hương là nữ văn sĩ, rất mê viết, nên bà đã ngồi khóc giữa Sài gòn than rằng: “Phe chiến thắng là lũ man dại Phe chiến bại là người văn minh” Tôi không muốn dùng câu nói của bà Hương để nặng lời với các bạn trẻ Hà nội và bà con Miền Bắc. Nửa ổ bánh mì là bánh mì, nhưng nửa sự thật không là sự thật. Vì thế bắt buộc tôi phải nêu rõ sự thật lịch sử, để chúng ta cùng nhìn ra đúng sai một cách thẳng thắn và chân thành đối với hai chế độ và hai lá cờ. Đến đây, có lẽ các bạn trẻ Hà nội và bà con Miền Bắc đã thấy cờ đỏ đem lại quá nhiều chết chóc, tai ương, nghèo đói chia lìa cho dân tộc Việt Nam. Nước ta đã mất 2 cơ hội canh tân tuyệt vời nhứt mà không cần đỗ máu. Mất luôn cơ hội hai Miền Nam Bắc được sống an lành bên nhau, tự do làm ăn canh tân như hai nước Trung cộng – Đài loan, Bắc Hàn - Nam hàn, Đông Đức – Tây Đức. Tiếc là HCM, cộng sản Bắc Việt và cờ đỏ quá ngu muội, tham lam và tàn ác, cho nên VN bị tụt hậu, dân Việt vẫn đói nghèo, chia lìa, tan tác khắp nơi, đất nước đầy dẫy bất công, và đang rơi vào tay Tàu cộng. Trước 1975, Miền Nam với chế độ VNCH có được Tự do, Dân chủ, đa đảng, đa nguyên, văn minh và no ấm không thua Singapore, Đài loan và còn trên chân Hàn quốc, Thái lan, Phi luật tân đồng thời kỳ. Sài gòn được thế giới ban tặng mỹ từ Hòn ngọc Viễn đông. Tiếc thay, HCM, cộng đảng Hà nội và lá cờ máu, chư hầu cộng sản Nga Tàu, đã gây chiến, nội xâm, huynh đệ tương tàn. Dân hai miền vừa bị chết thảm, nghèo đói, bị ngoại nhân chê cười và ngày nay bị Tàu dẫm chân lên đầu cả nước. Thế thì còn gì để bao che, cứu rỗi cho lá cờ máu hay chế độ Việt cộng nữa. Hai anh em Nam Bắc là con vua Hùng, có hai ngôi nhà nằm cạnh nhau. Anh Bắc không lo làm ăn, ngày đêm vác cờ máu, bồng súng, vung mã tấu, leo rào đánh giết anh Nam để ăn cướp. Nếu vua Hùng còn sống chắc cũng đau khổ, nhục nhã mà chết ngay. Dòng giống Tiên Rồng, 50 con lên núi khai mở vùng cao, 50 con xuôi Nam mở mang đồng bằng. Nhưng, năm mươi con miền núi tham tàn, theo Hồ, đội cờ máu, kéo vào tàn sát, ăn cướp 50 con miền xuôi Nam bộ. Vậy mà Hà nội vẫn giữ lăng ông Hồ, ôm cộng sản, đội cờ máu, hàng năm vẫn ăn mừng “chiến thắng” dịp 30 tháng 4, thì người viết không biết dùng từ gì để diễn tả cho hợp với văn hóa mà Hà nội vẫn tự hào? Xin tạm dừng ở đây. Dân Nam Hải ngoại, Nov 2011 Tài liệu tham khảo Chánh phủ Trần trọng Kim http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/TranTrongKimGovernmentIn1945_MHungTMi-20060415.html http://danluan.org/node/2272 http://danluan.org/node/2269 (Cách mạng hay cướp chánh quyền?) http://www.bacaytruc.com/index.php?option=com_content&view=article&id=6514:mt-bp-mt-bp-li-mt-bp&catid=34:din-an-c-gi&Itemid=53 Pháp trao trả độc lập cho Bảo Đại & phe Quốc gia “Dưới thời Tổng Thống Vincent Auriol, từ 1947 đến 1949, Pháp đã thương nghị với phe Quốc Gia Việt Nam, và đã ký với Quốc Trưởng Bảo Đại 3 hiệp ước: Hiệp Ước Sơ Bộ Vịnh Hạ Long (tháng 12-1947), Thông Cáo Chung Vịnh Hạ Long (tháng 6-1948) và Hiệp Định Élysée ngày 8-3-1949 để trả độc lập và thống nhất cho Việt Nam. Ngày 23-4-1949, với 45 phiếu thuận và 6 phiếu chống, Quốc Hội Nam Kỳ biểu quyết giải tán chế độ Nam Kỳ Tự Trị, để sát nhập Nam Phần vào lãnh thổ Quốc Gia Việt Nam Độc Lập và Thống Nhất. Trong lịch sử ngoại giao thế giới, Hiệp Định Élysée là một hiệp ước đặc biệt. Bình thường các hiệp ước quốc tế chỉ do các ngoại trưởng ký kết. Riêng Hiệp Định Élysée ngày 8-3-1949 đã được chính Tổng Thống Vincent Auriol ký. Nhân danh Cộng Hòa Pháp, Tổng Thống Vincent Auriol long trọng trao trả độc lập cho Việt Nam trước quốc dân Việt Nam, trước quốc dân Pháp và trước Cộng Đồng Thế Giới. Và nhân danh Chủ Tịch Liên Hiệp Pháp, Tổng Thống Vincent Auriol yêu cầu Quốc Gia Việt Nam gia nhập Liên Hiệp Pháp trong tinh thần bình đẳng, hợp tác và hữu nghị (như trong các tổ chức Liên Hiệp Anh và Liên Hiệp Quốc). Từ nay Việt Nam được hoàn toàn độc lập về chính trị, kinh tế, văn hóa và có quân đội riêng. Theo quy chế Liên Hiệp Pháp, Việt Nam và Pháp có chính sách ngoại giao chung (trong việc thiết lập bang giao với các quốc gia trên thế giới hay tham dự những hội nghị quốc tế)”. (http://www.tuoitrendt.de/aidavipham_hiepdinhgenever.htm) .……………………….” http://www.rfa.org/vietnamese/ReadersOpinions/us-china-from-foes-to-friends-03092011162743.html http://nhaydu.com/index_83hg_files/main_files/LuocSuSDND.pdf _____________________________ Khủng bố, Thảm sát, Diệt chủng trong Cải cách Ruộng đất (Miền Bắc) http://vietnamsaigon.multiply.com/video/item/100 http://www.youtube.com/watch?v=vYH99ucagl0 http://www.rfa.org/vietnamese/SpecialTopic/copy_of_LandReform/LandReform50YearsAgo_NAn-20060515.html http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/LandReform50YearsAgoP2_NAn-20060516.html http://www.google.com.au/search?hl=en&source=hp&q=cai+cach+ru%C3%B4ng+%C4%91%C3%A1t&aq=2j&aqi=g2g-j5&aql=&oq=cai+cach&oi=image_result_group&sa&biw=664&bih=456&sei= I2a6Ts-BMqykiAeS_onIBw&tbm=isch#q=cai+cach+ru%C3%B4ng+%C4%91%C3%A1t&hl=en&tbm=isch&bav=on.2,or.r_gc.r_pw.,cf.osb&fp=3600ee80fdbf4fab&biw=1152&bih=728 Cờ Vàng http://www.toquocdanhdutrachnhiem.com/covang.html http://www.huyenthoai.org/Sach/LichsulacovangVN.pdf http://newsgroups.derkeiler.com/Archive/Soc/soc.culture.vietnamese/2008-07/msg00829.html Cờ đỏ Khó tin nhưng có thật: Cờ CSVN là Cờ Tỉnh Phúc Kiến http://www.thctct.com/index.php?option=com_content&view=article&id=258:kho-tin-nhng-co-tht-c-csvn-la-c-tnh-phuc-kin&catid=51:tai-liu-lch-s&Itemid=105 http://dnnnet.blogspot.com/2009/06/csvn-dung-co-tinh-phuc-kien-cua-tc-lam.html http://www.congdongnguoiviet.fr/TaiLieu/0906CSVNxaiCoTinhPhucKienH.htm ___________________ Phim Tài Liệu Sự Thật Về HCM Do Phong Trào Saigon For Saigon thực hiện 1)Tiếng Việt http://www.youtube.com/watch?v=Yz-sUDtfVrg&feature=related (1) NVQGHN http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/55/YFKusCfVNRU (2) http://www.youtube.com/watch?v=ZBqegGgdGGk (3) TP Saigon http://www.youtube.com/watch?v=TTb06u8rDL8&feature=related (4) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=cwR-YruIWBY&feature=related (5) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=d65vH4KRAp4&feature=related (6) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=RN-2TofGax8&feature=related (7) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=MwhrGxW9DJs&feature=related (8) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=6nkn341Zj7c&feature=related (10) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=937G_KhT1WU&feature=related (11) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=Ad-0l9YVqwU&feature=related (12) PTSG http://www.youtube.com/watch?v=EjpVbsO5rFI&feature=related (13) PTSG 2)Tiếng Anh HO CHI MINH THE MAN AND THE MYTH http://www.youtube.com/watch?v=4HMYQeb2SMo&feature=relmfu (1) http://www.youtube.com/watch?v=j5JawnmY4EU&feature=relmfu (2) http://www.youtube.com/watch?v=z6GRRg3iR9I&feature=relmfu (3) http://www.youtube.com/watch?v=fBxtbCvX4qU&feature=relmfu (4) http://www.youtube.com/watch?v=LWmGuPP47Yc&feature=relmfu (5) http://www.youtube.com/watch?v=QObhIgtyDZU&feature=relmfu (6) http://www.youtube.com/watch?v=9vI3699nF_8&feature=related (7) http://www.youtube.com/watch?v=BNSg4a_uQyI&feature=relmfu (8) http://www.youtube.com/watch?v=8Xvd5w06dRg&feature=relmfu (9) _______________________ Phim Tài liệu “Đại Họa Mất Nước” do Liên Minh Dân Chủ thực hiện (Tiếng Việt) Chapter-1/8: http://www.youtube.com/watch?v=JQwicWxsRB8 Chapter-2/8: http://www.youtube.com/watch?v=tNVG-lqJnDg Chapter-3/8: http://www.youtube.com/watch?v=YLnqNJssvHY Chapter-4/8: http://www.youtube.com/watch?v=O29v7zjUUzs Chapter-5/8: http://www.youtube.com/watch?v=XpbRLRzE1S4 Chapter-6/8: http://www.youtube.com/watch?v=uTzkoZoO_IE Chapter-7/8: http://www.youtube.com/watch?v=yLaaU26NWh0 Chapter-8/8: http://www.youtube.com/watch?v=jm3Un1Kbb3Y ____________ Phim Tài Liệu SựThật Về HCM Do Phong Trào Saigon For Saigon thực hiện 3)Tiếng Việt (Nếu trở ngại thì vào xem các trang sau) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/56/Yz-sUDtfVrg (1) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/55/YFKusCfVNRU (2) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/53/CxexixgNkqA (3) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/51/5oxEIdJV_vM (4) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/48/Y52haLnBQ0U (5) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/46/HgBctu-wc60 (6) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/54/4XzKdOPOmaw (7) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/52/VtdQEQqyqM0 (8) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/50/toYJ7OCWwtI (9) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/49/n3PgBcx1FHE (10) http://www.youtube.com/user/NguoiVietQGHN#p/u/47/t-6dQVwoQVY (11) ______________ Tội Ác HCM http://toiac.webs.com/hchiminhgynichin.htm Hồ Chí Minh Và Cái Chết Của Nông Thị Xuân http://toiac.webs.com/hvnngthixun.htm Mở lại nghi án 1925 HCM bán đứng Phan Bội Châu cho Pháp http://huongvebinhthuan.org/plugins/p2_news/printarticle.php?p2_articleid=119

Viết comment dưới một bài là viết nhận xét hay cảm nghĩ về nội dung bài viết của tác giả, thông thường người ta viêt ngắn ngọn, súc tích, dăm ba dòng. Tôi chú ý thấy trên RFA Blog này ông post lê thê, dài dòng dưới nhiều bài viết. Nếu ông thích "trưng bày" các "sản phẩm" của mình thì dẫn một đường link, ai quan tâm thì người đó vào đọc, không thì thôi. Không ên mượn đất của RFA post tràng giang đại hải, coi bộ kỳ cục, chướng mắt quá. Nếu tôi là webmaster của RFA tôi sẽ loại bỏ.

bài viêt' cua ban Dân Nam rât' hay, hy vong se co rât' nhiêu ban tre, trong và ngoài nuoc doc duoc bài cua ban, vi su thât vân là su thât... không co su xâm lang cua Bac viet, thi không co ly do gi mà quân dôi My ào at dô quân vào miên nam Vietnam... hoc sinh tu tiêu hoc va trung hoc thoi VNCH không phai dong hoc phi, không dut lot nhà truong hay thây cô de duoc diêm tôt và nhât là không co chuyên mây cô gai' Viet dung xêp hàng cho nhung ten T^àu công hay Dài loan, Hàn, dung lua chon nhu nhung mon' dô choi ha câp vê tinh duc... thân ai' - nvhaingoai

Dân Miền Nam hiền hòa, ngay thẳng và chân thật, nhưng họ đã hứng chịu quá nhiều thống khổ, bất công. Hy vọng tiếng nói ngay thẳng, thành thật của chúng ta sẽ giúp giới trẻ hiểu sự thật lịch sử để xóa bỏ lịch sử dối trá của cộng sản. Một lần nữa cám ơn bạn đã chia sẻ bài viết. Đồng thời xin cám ơn cô Song Chi và RFA cho Dân Nam cơ hội post bài. Xin chúc tất cả an bình, vui vẻ. Thân ái Dân Nam

Có 1 số dân miền Nam hiền hòa , ngay thẳng và chân thật nhưng không phải là tất cả , ví dụ như dâm nam Minh bự, Thiệu , Khiêm.......lừa thầy phản bạn , dóc láo, tồi tệ nhất thế giới . Ngày nay cầm quyền ở VN , dân nam thì 3 Dzỏm, Sang , Triết , Hồng Anh......... có tử tế gì không ? có ngay thẳng, hiền hòa, chân thật kkhông đó cha ? Ở hải ngoại thì 1 đám dân nam hải ngoại nổi tiếng gian lận eo phe , gian lận bảo hiểm , ăn nhậu ,đánh nhau , chửi nhau như cơm bữa đề giành giật " chức vị hão huyền " ..... miền nào cũng có người tốt người xấu , điều đáng quí nhất là biết " TỰ TRỌNG " , chống Cộng theo kiểu @dân nam hải ngoại thì thật là 1 trò cười hạ cấp !

Mi sợ bài viết của ông Dân Nam sẽ lật mặt nạ bọn chó Ba đình của tụi bây phải không? Bài viết của ông Dân Nam đáng cho bọn Hà nội chúng bây học đấy nhé. Đồ ăn cướp của dân rồi bán nước cho Tàu. Vậy mà không biết nhục !

Đề nghị Dân nam hải ngoại tự mở Blog khác, rồi muốn viết gì thì thì viết , xem có ai đọc không ? Đừng dựa dẫm thế này không hay đâu . Có ý kiến thì tốt nhưng ngắn gọn như mọi người nhé.

Mục tiêu của FRA, cô Song Chi và các bloggers khác là phổ biến thông tin. Là độc giả tôi cũng tiếp tay phổ biến thông tin. Cố gắng chuyên chỡ SỰ THẬT lịch sử theo sự hiểu biết hạn hẹp của tôi. Việc cấm người gởi bài dài hoặc tài liệu tiếp tay sẽ đi ngược lại mục tiêu tự do thông tin. Tuy vậy, tùy ý quí vị đó. Tôi không có nhu cầu mở blog riêng. Mục tiêu của tôi là xem blogger nào xứng đáng để tôi tiếp nói lên SỰ THẬT, kèm theo các trang mạng liên quan. Giúp cho RFA, blog Song Chi và các trang blog khác có thêm độc giả, góp tiếng nói nhằm đánh đổ bản chất dối trá của cs Hà nội. Bây giờ tôi mời hai bạn và bạn đọc khác đọc phần dưới đây: 1. Tôi nghe trong nước đang đánh bóng xác ông Hồ thành “minh triết”. Tôi thấy tội nghiệp cho ba ông Tưởng giới Thạch, Lý thừa Vãng và Lý quang Diệu chẳng có được “cách mạng mùa Thu” hay “minh triết” như HCM. Riêng ông Tưởng giới Thạch còn bị Mao xếnh xáng đánh thua chạy trối chết. Nhưng 3 ông đó suốt đời biết yêu nước, thương dân, thế nên cần biết SỰ THẬT sau đây: - Năm 1950 Đài loan không có kinh tế. Năm1960 lợi tức đầu người USD170 (thua Miền Nam lúc đó). Năm 2010 GDP per capita khoảng USD37.000/năm. Dự trũ ngoại tệ 400 tỉ USD. - Năm 1954 kinh tế Nam Hàn (Hàn quốc) thua xa Miền Nam lúc đó. Năm 2010 GDP per capita khoảng USD31.000/năm. Dự trữ ngoại tệ 311 tỉ USD. - Năm 1959 Singapore được tự trị, một quốc gia nghèo, nhỏ bé, thiếu tài nguyên, lúc đó thua Miền Nam mọi lãnh vực. Năm 2010 GDP per capita $43.000/năm. Dự trữ ngoại tệ 300 tỉ USD. - Riêng HCM cùng với cái nôi “anh hùng” Hà nội và cái “minh triết” (thổ tả) của ông ấy thì chỉ lo đánh giết, ca tụng chiến thắng, làm chết sơ sơ độ 4 triệu người. Tổng cộng có đến10 triệu vừa chết vừa thương tật. Năm 2010, GDP per capita của VN khoảng USD1200. Dự trữ ngoại tệ 13 tỉ USD (nợ nước ngoài 32,5 tỉ USD). 2. Tháng Tư 1975, Miền Nam buông súng xuống, giữ Sài gòn – Hòn ngọc Viễn đông - còn nguyên vẹn và Miền Nam trù phú giao lại cho Hà nội. Nhưng cả Miền Bắc đã làm gì mà ngày nay VN thành bãi rác Á châu? Đến độ các cô gái phải bán mình cho ngoại nhân. Các bạn còn trẻ có thấy đau và nhục không? Nếu thấy thì mời các bạn đọc, viết, nói, phổ biến tài liệu để xóa bỏ cái chế độ sai lầm, ác ôn và nhục nhã nhứt lịch sử VN. 3. Năm 1865, nội chiến Mỹ chấm dứt. Phe Bắc Mỹ thắng trận, đã hành xử rất văn minh với phe Nam Mỹ thua trận. Không một tiếng súng, tiếng kèn hay tiếng hò reo mừng chiến thắng. Phe thắng im lặng, chào kính phe thua đàng hoàng. Phe thua được giữ lại lừa ngựa, vũ khí cá nhân, lá cờ Miền Nam và được cấp thêm lương thực, trở về nguyên quán, làm ăn, sinh sống bình thường. Phe thắng đã hợp tác, trọng dụng phe thua, cùng nhau tái thiết nước Mỹ thành cường quốc văn minh nhứt thế giới. Phe thua trận Nam Mỹ được tự do xây dựng viện bảo tàng chiến tranh, mộ phần và đài tưởng niệm cho các liệt sĩ phe thua. Các liệt sĩ phe thua còn được cải táng đưa vào khu đặc biệt trong nghĩa trang chung với phe thắng tại nghĩa trang quốc gia Arlington gọi là Confederate Section. Không có chuyện trả thù, kỳ thị, tù đày, cướp giựt, trù dập. Không có cảnh say máu ăn mừng chiến thắng hàng năm như cái quân đội và nhà nước bán khai cộng sản Hà nội. Nước Mỹ không có ngày lễ chiến thắng. Mời vào xem nghĩa trang quân đội, lá cờ và các huy hiệu, huy chương quân chủng của phe Nam Mỹ thua trận. Confederate Memorial (Nghĩa trang phe Nam Mỹ thua trận) http://www.historichampshire.org/civilwar/confed.htm http://www.youtube.com/watch?NR=1&v=PTOd5odknyc (Viện bảo tàng của cố tổng thống phe thua – Jefferson Davis) http://www.google.com.au/search?q=Confederate+Memorial&hl=en&biw=1152&bih=728&prmd=imvns&tbm=isch&tbo=u&source=univ&sa=X&ei=9CmYTrWHFoGViAe4sLCsAg&ved=0CF0QsAQ http://www.confederatemuseum.com/ Tài liệu đọc thêm về nội chiến và cách hành xử văn minh của phe Bắc Mỹ (thắng trận). http://translate.google.com.au/translate?hl=en&sl=vi&u=http://tdnl.wordpress.com/2008/05/05/giao-ch%25E1%25BB%2588-bai-h%25E1%25BB%258Cc-t%25E1%25BB%25AA-cu%25E1%25BB%2598c-n%25E1%25BB%2598i-chi%25E1%25BA%25BEn-hoa-k%25E1%25BB%25B2/&ei=KDaYTuvhLKSziQezieWrAg&sa=X&oi=translate&ct=result&resnum=8&sqi=2&ved=0CGIQ7gEwBw&prev=/search%3Fq%3Dn%25E1%25BB%2599i%2Bchi%25E1%25BA%25BFn%2Bm%25E1%25BB%25B9%26hl%3Den%26biw%3D1152%26bih%3D728%26prmd%3Dimvns http://tdnl.wordpress.com/2008/05/05/giao-ch%E1%BB%88-bai-h%E1%BB%8Cc-t%E1%BB%AA-cu%E1%BB%98c-n%E1%BB%98i-chi%E1%BA%BEn-hoa-k%E1%BB%B2/ http://www.congdongnguoiviet.fr/TaiLieu/0812BaiHocVeNoiChienMyH.htm 5. Năm 1975 là cơ hội bằng vàng để Hà nội hành xử như phe Bắc Mỹ thắng trận, ôm lấy anh em Miền Nam, cùng nhau tái thiết đất nước thì tất cả chúng ta không mất thì giờ đọc, viết như chúng ta đang làm. Đau nhục là ở chỗ đó. Mà nhục và đau nhứt là đối với quân đội Bắc Việt và cả Miền Bắc. Đó là lý do Dân Nam quyết tâm nói lên SỰ THẬT. Hy vọng còn những người quân nhân cs Bắc Việt sáng suốt, can đảm đứng lên tiếp dân làm cuộc cách mạng nhung như Liên xô, Đông Âu đã làm. Đó cũng là mục tiệu của cô Song Chi trong bài chủ. Dân Nam Hải ngoại, 14 Nov 2011