You are here

Biển Đông sẽ không bao giờ yên tĩnh nếu...

Ảnh của songchi

Song Chi.
Sự kiện ba chiếc tàu hải giám Trung Quốc ngang nhiên vào sâu trong vùng lãnh hải của Việt Nam, cắt cáp thăm dò dầu khí của một chiếc tàu thuộc một tập đoàn dầu khí lớn nhất VN, hoành hành suốt hơn 3 tiếng đồng hồ trước khi rút lui mà không gặp bất cứ trở ngại gì khiến lòng người Việt trong và ngoài nước nổi sóng ba đào!
Báo chí “lề trái”, “lề phải”, các diễn đàn độc lập, các trang blog cá nhân…đồng loạt lên tiếng. Người dân trong nước từ thành thị đến nông thôn nói với nhau về chuyện này tại nơi làm việc, tại những quán café, quán nhậu, ngoài cánh đồng làng và cả trong phòng ngủ gia đình. Người dân xa xứ nói với nhau qua điện thoại, internet. Những trái tim sôi sục, phẫn nộ. Trước sự ngang ngược quá đáng của Trung Quốc và trước sức ép từ người dân, cuối cùng Bộ Ngoại Giao VN, các websites và tờ báo đại diện cho tiếng nói chính thức của Đảng, quân đội và nhà nước CSVN như website ĐCSVN, website Chính phủ, báo Quân Đội Nhân Dân… cũng phải lên tiếng. Thế đã là…tiến bộ lắm! Nhưng cái trò phản đối bằng mồm này rõ ràng là chẳng ăn thua gì với TQ!

Video: Thời sự thế giới trong tuần 01.06.2011
Thế giới mạng của người Việt nóng hẳn lên mấy bữa nay. Người ta cùng nhau đọc lại bản tuyên cáo đanh thép của chính quyền Miền Nam Cộng Hòa khi Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa năm 1974. Người ta nhớ lại những hình ảnh sôi sục của những ngày cuối năm 2007, đầu năm 2008 khi hàng trăm, hàng ngàn sinh viên, học sinh, văn nghệ sĩ biểu tình chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa Trường Sa tại Hà Nội và Sài Gòn.
Đã có những lời kêu gọi nhà nước VN hãy để cho người dân được tự do lên tiếng, phản đối hành động ngang ngược của Trung Quốc, cũng như những lời kêu gọi xuống đường ôn hòa để biểu lộ thái độ đối với Bắc Kinh.
Hơn bất cứ dân tộc nào khác, người Việt từ xưa đến nay đã có quá nhiều kinh nghiệm cay đắng khi sống bên cạnh người láng giềng khổng lồ và xấu chơi Trung Quốc. Người Việt quá hiểu rằng với Trung Quốc, đâu phải cứ lùi bước, cứ nhân nhượng là Trung Quốc để yên cho. Đối sách của đảng và nhà nước cộng sản VN từ nhiều năm nay là nín nhịn, Trung Quốc muốn gì đáp ứng nấy! Thế nhưng kết quả là gì?
Trung Quốc đã tấn công Việt Nam năm 1979, 1984, xâm chiếm Trường Sa năm 1988. Trung Quốc đã lấn lướt được của Việt Nam hàng trăm kilomet vuông lãnh thổ dọc biên giới phía Bắc và hàng trăm dặm vuông lãnh hải, thông qua Hiệp ước biên giới trên đất liền năm 1999, Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ VN-TQ năm 2000, bởi sự nhân nhượng của nhà nước Việt Nam. Hiện tại, Trung Quốc có thể chưa vội dùng vũ lực trên đất liền với Việt Nam, nhưng họ chắc chắn sẽ đánh chiếm nốt những hòn đảo thuộc quần đảo Trường Sa mà Việt Nam đang nắm giữ để thực hiện âm mưu chiếm trọn 80% khu vực biển Đông này. Bởi đó là lợi ích cốt lõi của họ. Là chiến lược và tham vọng lâu dài tiến tới xưng hùng xưng bá trên cả khu vực này, đối trọng với Mỹ. Đã là chiến lược, là tham vọng lâu dài của “kẻ khác” thì chúng ta có nín nhịn, có ngoan ngoãn phục tùng cũng chẳng được yên.
Đảng và nhà nước cộng sản VN chắc cũng không đến nỗi tối dạ gì mà không hiểu điểu đó.
Nhưng khốn thay, chính họ đã tự trói tay mình, tự làm khó mình để bây giờ rơi vào thế kẹt tứ bề và càng lúc sẽ càng khó khăn hơn!
Với thế giới, do khăng khăng bảo vệ mô hình của một chế độ độc tài chuyên chế, Việt Nam đã không thể có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ các nước láng giềng trong khối ASEAN cho tới các nước tự do dân chủ phương Tây và Hoa Kỳ. VN cũng không có đồng minh chiến lược. Thêm vào đó là chính sách ngoại giao theo kiểu đu dây giữa các nước lớn, lúc thế này lúc thế khác, tiếng là “bạn với tất cả” cũng có nghĩa chẳng có ai thực sự là bạn khi cần thiết!
Với Trung Quốc, chính nhà nước VN đã tự đút đầu vào thòng lọng của anh bạn láng giềng khi quay đầu lại bám víu lấy TQ sau sự kiện Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ. Từ đó, VN cứ mãi không sao thoát khỏi vòng kềm tỏa của TQ. Lại thêm nạn tham nhũng, dốt nát, điều hành quản lý kinh tế quá kém khiến kinh tế càng lúc càng bết bát, đất nước càng lúc càng ngập trong nợ nần, khoảng cách tụt hậu mỗi lúc mỗi xa so với các nước. Tài lực, nội lực không mạnh thì làm sao trụ vững một mình , thoát khỏi sự phụ thuộc nặng nề vào nước khác?
Với nhân dân, sau bao nhiêu năm đảng và nhà nước tích cực bóp nghẹt mọi quyền tự do dân chủ, mọi tiếng nói phản biện, dập tắt mọi biểu hiện yêu nước của người dân, hậu quả là ba phần tư số người Việt trong nước hôm nay đã sống theo kiểu “chuyện chính trị, chuyện nước là của… nhà nước lo”. Người dân phần vì sợ hãi, muốn yên thân, phần vì quanh năm quay cuồng với cơm áo gạo tiền nên chẳng mấy ai thực sự thấy hết hiện trạng của đất nước cũng như hiểm họa từ phương Bắc. Làm nhụt nhuệ khí của dân tộc, đảng và nhà nước cộng sản VN hôm nay cũng đồng thời phải lãnh hậu quả: khi cần đến tinh thần công dân, sự quật cường của người dân để chống lại kẻ thù nếu có một cuộc xâm lăng xảy ra, liệu phải mất bao lâu để gầy dựng lại cái tinh thần, nguyên khí, nội lực đó?
Rút cục, đảng và nhà nước VN cứ loay hoay như đèn cù: đối ngoại vừa muốn chơi với Hoa Kỳ nhưng lại sợ mất đảng, vừa muốn bám lấy TQ làm chỗ dựa kinh tế và chỗ dựa cho chế độ nhưng lại sợ mất nước! Khi quan hệ với TQ “cơm không lành canh không ngọt” vừa muốn lên tiếng cho thế giới hay vừa sợ nếu làm căng quá thì TQ lại “dạy cho một bài học” nữa thì không có ai cứu. Vừa muốn để cho người dân phản ứng hộ mình nhưng lại sợ “các thế lực thù địch” lợi dụng chuyển hướng thành cuộc cách mạng hoa nhài hoa cúc…Nên cứ thậm thà thậm thụt, hành xử bất nhất, từ người dân cho đến thế giới cũng chả biết rõ đảng và nhà nước cộng sản VN muốn cái gì!
Chưa kể, kinh tế thì đang lao đao, xã hội thì quá nhiều vấn đề, lòng dân oán thán.
Hiểu rõ cái thế yếu, sự khó khăn đó của Hà Nội, Bắc Kinh càng ngày càng lấn tới.
Từ việc chọn lựa sai mô hình, thể chế chính trị, chọn bạn mà chơi cho đến vô vàn những sai lầm trong đường lối chính sách về kinh tế, xã hội, đối nội, đối ngoại…nhưng lại khư khư không muốn thay đổi, chỉ muốn giữ quyền lực đến cùng, đẩy đất nước và dân tộc đến tình thế khó khăn ngày hôm nay, là trách nhiệm của các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản VN.
Tổ tiên VN đã bao đời chiến đấu chống lại họa ngoại xâm, đặc biệt là từ phương Bắc, đồng thời mở mang bờ cõi về phương Nam để trao lại cho họ, các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước VN một tổ quốc như ngày hôm nay. Nhưng các thế hệ lãnh đạo đảng và nhà nước VN trong nhiều năm qua đã không xứng đáng với tổ tiên. Chưa bao giờ VN bị mất đi một rẻo đất chỉ đến khi dưới “triều đại” của họ. VN cũng chưa bao giờ phải hèn hạ đến thế trước nước lớn, chỉ dưới “triều đại” của họ. Họ cũng chẳng xứng đáng với một dân tộc yêu nước như dân tộc VN. Điều cuối cùng mà họ có thể làm được để tạ lỗi với tổ tiên và với nhân dân là hãy thức tỉnh, kịp thời chọn lựa một con đường đi khác- tự do dân chủ pháp trị đa nguyên đa đảng, để đưa đất nước tiến lên giàu mạnh, thoát khỏi vòng kềm tỏa và cả cái họa bành trướng từ nước láng giềng khổng lồ.
Còn nếu họ nhất định bám giữ quyền lực, trách nhiệm cứu nước tùy thuộc vào lương tri sáng suốt của người VN.
Biển Đông sẽ không bao giờ yên tĩnh và Việt Nam cũng sẽ chẳng bao giờ được yên ổn nếu TQ không thay đổi thành một quốc gia dân chủ, biết tôn trọng luật pháp, các công ước quốc tế. Hoặc chính VN phải thay đổi trước để tự cứu mình.
Nếu không, rồi sẽ đến một ngày, cả vùng biển này là của kẻ khác, ngư dân VN chỉ còn biết ngồi đó mà khóc. Ông bạn láng giềng chiếm hết đảo, xây căn cứ sân bay, căn cứ tàu ngầm, rồi tàu chiến ngày đêm ngang dọc tuần tra, VN sẽ chẳng còn nhúc nhích cục cựa vào đâu được nữa.
Tương lai đất nước này, dân tộc này chẳng lẽ lại bi đát đến thế?

Bài bình luận

Cảm ơn bạn đã tiếp tục nói ra, phân tích những điều mà nhiều người đã thấy, đã nói, đã bàn nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào thoát khỏi họa của những người nhân danh CNCS đang áp đặt lên vận mệnh của dân tộc. Không biết có phải quá lạc quan hay không, nhưng trộm nghĩ biết đâu bây giờ Trung Quốc đánh Việt Nam, xâm lược nước ta lại hóa hay. Thứ nhất, nó khiến đội ngũ chóp bu xưa nay bám theo quan thày TQ không còn nơi nương tựa nữa (chẳng lẽ lại đồng tình với TQ xâm lược thì còn lãnh đạo sao được). Thứ hai, nó có thể là thời điểm để những người yêu nước thực sự, có chí khí và tài năng đứng ra gánh vác sứ mệnh lịch sử của dân tộc. Ví thử đường đời bằng phẳng mãi thì anh hùnh hào kiệt có làm được chi?! Như Cù Huy Hà Vũ là cùng, dù đã thắp lên ngọn lửa nhỏ, nhưng vẫn còn quá xa để biến thành đám cháy lớn thiêu rụi những phường bán nước hại dân. Tuy nhiên, đất nước phải đổi đời bằng cách này thì đau xót quá, cái giá phải trả lớn quá. Nhưng có lẽ trong thời điểm hiện tại đây là yếu tố có tính đột biến duy nhất để tạo ra cái mới. Và dĩ nhiên, không có hạnh phúc nào giá rẻ cả.

Nếu có đụng độ biển đông thì có thể biến thành chiến tranh rất lớn khó lường và đây là giờ phút lâm chung của cộng sản. Mỷ và nato sẽ nhảy vào trong giờ thứ 25 sau khi TC phơi bày rõ giã tâm và tham vọng. Giã tâm xâm lăng nước nhỏ tham vọng đối đầu với Mỹ, qua mặt Châu Âu ai cũng đoán thấy được. Chua bao giờ Mỹ nói thẳng, nói mạnh với TC như thời gian vừa qua nhưng TC vẫn nín nhịn và cầu cạnh...Nó cầu cạnh, vuốt ve Mỹ để Mỹ sẽ không nhúng tay can thiệp vào chiến tranh TC& VN? TC hy vọng giải quyết VN xong thì nó sẽ lấy được biển Đông. Nhưng không dễ lừa Mỹ đâu TC ơi. Mỹ sẽ can thiệp và các nước khác cũng sẽ khởi động. TC sẽ bi thanh toan bởi các nước láng giềng. CS sẽ chấm dứt !

Mong lam, mong tung ngay!

bạn thanh tùng viết hay lắm thời thế sinh anh hùng .cho rằng chúng ta không phải sợ bất kỳ lũ giặc nào, 4000 năm đấu tranh dành lấy độc lập, 4000 năm cho trường kỳ vì một độc lập ,không lẽ nào chúng ta phải dừng bước trước một thế lực hùng mạnh đến cỡ nào .con người việt mang dòng máu việt đã thấm nhuần tư tưởng và hào khí của cha ông ta .con người việt (con rồng cháu tiên ) chưa khuất phục trước một thế lực hùng mạnh đến cỡ nào .nhìn vào lịch sử thì hãy biết tự nhủ với bản thân rằng vó ngựa quân nguyên (bá đạo châu á sang châu âu ) đã gục tới 3 lần trước người việt . pháp ,mỹ những anh hào của chế độ tư bản thì sao phải cút đi một cách nhục nhã . như bài ''bình ngô đại cáo'', của nguyễn trãi đã nêu rõ :''mỗi thời chúng ta đều có những anh hùng kiệt suất đương đầu với những thế lực hùng mạnh nhất ''. nhưng nhìn vào bộ máy chính quyền việt nam hiện nay có khác gì chế độ phong kiến thối nát khác gì nhau đâu cũng chỉ là chế độ bù nhìn cứ giữ khăng khăng cái quyền độc tài mình đang giữ nhưng có lẽ đâu nước mà mất thì cai trị ai hả những nhà lãnh đạo việt nam ?.(có lẽ chúng ta đang sống trong hòa bình nhưng một ngày nào đó chúng ta phải giật mình khi nhìn thấy thực trạng của đất nước ) với tôi một con người yêu dân tộc yêu con người việt tự hào khi được mang dòng máu việt với trang sử hào hùng của ông cha ta với cuộc sống không nơi nào có thể đẹp hơn quê hương việt nam .chính vì vậy tôi có quyền được yêu nước việt nam và tôi muốn giữ gìn không để họ phá và bán đi những thứ mà cha ông ta đã đổ bằng sương máu mấy giành được .họ muốn lấy đi ư quá dễ dàng ư hãy nhìn lại đi các nhà lãnh đạo họ cũng là người việt nam cũng mang dòng máu việt nam nhưng với biểu hiện của họ thì sao họ đem đất nước hôm nay san một tí ngày mai san một tí có khác nào họ trà đạp lên lên mộ của ông cha ta trong suất 4000 năm lịch sử thì họ chỉ là những cá thể yếu ớt cần loại bỏ đó là bản chất cần loại bỏ ,họ thờ ơ với đất nước ư hãy hành động trước khi quá muộn (trả nhẽ lần này nước ta lại phải gồng mình lên để lấy lại những gì đã mất một lần nữa ư )

lần này csvn đã bị cstq chọt vào mòm vì vậy đâu còn bịt mòm ,bịt tai gọi nước lạ, chính sách cai trị csvn đất nước tổ tiên vn là họ làm chủ nếu ai kg là đảng viên csvn điều nghi ngờ là diễn biến hòa bình theo đế quốc MỸ ,phản động , nhưng chính họ đã đi an mày tư bản để tồn tại , trong khi đó mị dân tư bản là kẻ thù, trong khi đó cstq luôn tham tàn lấn chiếm đất biển, giết hại ngư dân vn khi họ hành nghề lãnh thổ vn, thì csvn cho là anh em đời đời nhớ ơn (mao, đay là lời hcm) 14 vua tập thể lần này có lẽ mất đã mở, và thiên đường mù kg có thật chỉ là bánh vẽ và lừa bịp . nếu còn cncs trên đất nước vn 14 vua tập thể mê mù thì trước sau gì biển mất, đát mất sẽ trở thành 1 tỉnh cstq

Sự thật hế sức trần trụi! "Đảng ta", "chính phủ ta" sẽ làm gì nhỉ: Theo những động thái phản ứng yếu ớt gần đây thì tôi chắc sẽ là thế này: Ngấm ngầm cử người sang đàm phán với Thiên triều, dâng quách Biển đông để cầu lấy sự yên thân cho chế độ. Việc mất cái gì đó ngoài biển khơi mênh mông dân mình ai biết được. Sau này con cháu không có dầu mà dùng thì nhập khẩu. Mà chuyện thiếu dầu chắc phải vài chục năm nữa, còn lâu. Ngư dân không có ngư trường thì đánh bắt gần bờ, quá lắm chuyển đổi mô hình sang làm nghề khác.