You are here

Blog của canhco

Ảnh của canhco

Ai phải “xấu hỗ với tổ tiên”?

Ngoại trưởng Vương Nghị của Trung Quốc nói với các học giả, cán bộ nếu chính phủ không cương quyết giữ các quần đảo trên biển Nam Trung Hoa thì tổ tiên của họ lúc trước và con cháu sau này sẽ không để yên cho họ.

Cả nước Việt Nam và một phần thế giới biết đây là hành động vừa ăn cướp vừa tỏ ra hiền từ đạo đức. Kẻ cướp đủ bản lĩnh để nói lời càn quấy có thể bị dư luận bỉu môi khinh bỉ, thế nhưng kẻ bị cướp lại câm như hến thậm chí còn nghĩ trăm phương ngàn kế nói lời phôi phai thì còn đáng …khinh hơn gấp vạn lần.

Ảnh của canhco

Hội chứng Đảng.

Nếu ai hỏi Chủ nghĩa xã hội là gì, hoặc anh ta là người ngoại quốc vừa đặt chân xuống Việt Nam hoặc anh ta là một gã điên.

Bởi Chủ nghĩa xã hội không là gì cả, bản chất nó là một câu thần chú đọc thật to để các tín đồ của nó quỳ mọp run sợ, còn gã phù thủy đọc nó cũng không hiểu gì hơn. Vì đã là thần chú thì sự linh thiêng nằm trong ý nguyện của kẻ tin vào nó chứ bản chất một câu thần chú luôn vô nghĩa và chẳng ai rỗi hơi tìm hiều nó là gì.

Ảnh của canhco

Thì ra Văn miếu chỉ là chuyện nhỏ.

Hình ảnh những cán bộ văn hóa tỉnh Vĩnh Phúc được ông Trần Ngọc Tư, Phó chủ tịch UBND tỉnh dắt díu nhau sang huyện Khúc Phụ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc để học làm cách nào xây cho đúng văn miếu thờ ông Khổng Tử, mới là điều làm cho dư luận nổi sóng chứ không phải con số 271 tỉ mà tỉnh này bỏ ra để mua về thứ văn hóa quỳ lạy của phương Bắc.

Ảnh của canhco

Oan Đại tướng.

Nếu có nỗi oan nào lớn hơn oan Thị Kính thì có lẽ chúng ta đang chứng kiến một cái oan lịch sử đang xảy ra không biết bao giờ mới bạch hóa được, đó là nỗi oan ông ủn, hay oan của Đại tướng Phùng Quang Thanh.

Ảnh của canhco

Trên cánh đồng câm mồm, chúng ta cùng nhau gặm cỏ.

Đất nước của chúng ta cừ khôi thật, không có gì làm cho một ngón tay bật được lên kể cả bom tấn sát bên hông nhà sắp nổ.

Chúng ta, cả tôi và bạn hình như đã quen với cách sống mòn nhìn mọi sự với đôi mắt cá chết bất kể ngoài kia cả một guồng máy đang vận hành trên mồ hôi nước mắt của người dân. Guồng máy ấy có lúc gầm rú có lúc êm ái rồi nhiều khi tỉ tê những bài hát của loại hồ ly ru ngủ cả một dân tộc bằng thứ thuốc gây mê mạnh nhất.

Ảnh của canhco

Chiếc bình phù thủy.

Có rất nhiều người ghét cá nhân ông Phùng Quang Thanh, Đại tướng, Phó Bí thư Quân ủy Trung ương, Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam. Ghét khi thấy ông ngày càng rơi sâu vào vòng tay Trung Quốc. Ông Phùng tỏ ra không muốn che dấu lòng trung thành của mình đối với phương Bắc và lòng trung thành ấy cứ có dịp là khoe ra như sợ để trong lòng sẽ bị ức chế mà sinh bệnh.

Ảnh của canhco

Hãy bước ra khỏi sự táo tợn ngu dốt.

Quyền lực cao và tuyệt đối làm cho một con người dù thông minh tới đâu cũng có khi quẩn trí. Quyền lực làm cho một nhà nước, chính phủ dễ dàng trở nên độc tài nhất là khi không có một công cụ dân chủ nào kiểm soát và kềm giữ sự quá trớn từ một chính sách đưa ra, đặc biệt với chính sách nhằm đối phó với người chống lại sự độc tài của chính phủ hay nhà nước đó.

Ảnh của canhco

Hòa giải, những bàn tay gỗ.

Ba mươi ngày trong tháng Tư của năm 2015 âm thầm theo dõi những bài viết, hình ảnh trong và ngoài nước là dịp may nhận chân gần như toàn bộ quá khứ, một quá khứ rất gần bởi chỉ 40 năm, thời gian chưa đủ hình thành được một chu kỳ mà lịch sử cần, nhưng lại quá đủ để thấy được diện mạo của hai phía trong ngày kỷ niệm 40 năm này.

Bên thắng cuộc, chữ của Huy Đức, định hình đảng cộng sản Việt Nam một cách cay đắng, vẫn cười rất tươi và hát rất vui về cái ngày mà phía ngược lại chưa lau khô hết được nước mắt.

Ảnh của canhco

Đồng khô hồ cạn.

Sau khi công an Hà Nội chính thức cho báo chí biết cái gọi là Dư Luận Viên phá hoại cuộc tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma không phải là người của công an và ông Tướng công an Nguyễn Đức Chung xác định DLV không bao giờ tụ tập biểu tình thì nhóm anh chị em từ trước tới giờ luôn bị bọn DLV nhục mạ, hành hung hay công khai sách nhiễu có cảm giác là chính sách đối xử với người khác chính kiến của nhà nước có vẻ thay đổi, ít ra là hòa dịu hơn hay nói cách khác họ không muốn bị bọn này bôi xấu hình ảnh của công an nhiều hơn nữa.

Ảnh của canhco

“Cây vẽ”, hội chứng lừa tới đỉnh.

Nhìn những hàng cây bị cắt khúc, nhựa đỏ tươm ra như máu nằm lăn lóc trên đường Nguyễn Chí Thanh ai có chút lòng với Hà Nội mà không khỏi cay đắng. Chỉ cay đắng thôi bởi mọi phản ứng hình như đã tê liệt, chai cứng. Người Hà Nội hay bất cứ ai trên phần đất này chắc chắn đã và đang có cùng một thái độ: không phải việc của mình.

Trang

Subscribe to RSS - Blog của canhco